Editor: Nguyetmai
Chỉ có điều, anh là con trai duy nhất trong nhà nên nhất định phải kiên cường đối mặt.
Cảm giác người thân đang ở trong phòng bệnh chưa biết sống chết thế nào khiến người ta thấy vô cùng khó chịu.
Nếu như có thể, Hứa Hi Ngôn thật sự muốn đứng ở bên cạnh Hoắc Vân Thâm lúc này để có thể an ủi vỗ về anh.
Nhưng nói cho cùng, cô ở đây cũng không thích hợp. Vì thế, cô không ở lại bao lâu thì rời khỏi dãy nhà cấp cứu.
Dù sao cô cũng chỉ muốn lén gặp anh một lần, thấy anh mạnh khỏe thì cô đã yên tâm hơn nhiều rồi.
Bây giờ cô chỉ có thể lặng lẽ cầu khẩn cho cha anh, mong ông không có việc gì, như vậy Hoắc Vân Thâm sẽ không quá đau buồn!
Bên ngoài phòng cấp cứu, Hoắc Vân Thâm bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía đầu bên kia hàng lang, nhưng chỉ thấy có một bóng lưng biến mất ở lối rẽ.
Bóng lưng thật quen thuộc, rất giống Hứa Hi Ngôn.
Có lẽ mình nhìn nhầm rồi, Hứa Hi Ngôn làm sao có thể ở đây được?
Lúc này Hoắc Vân Thâm không có thời gian suy nghĩ tới chuyện khác, anh chỉ hi vọng cha có thể sớm được đẩy ra.
Cũng không lâu lắm, Hoắc Cảnh Đường nghe tin cũng chạy tới, anh ta lập tức lo lắng hỏi thăm bệnh tình của bác Cả, lại vô cùng ân cần an ủi bác gái, sau đó đứng cùng mấy chị em Hoắc Vân Thâm chờ tin tức của Hoắc Chấn.
Mấy giờ qua đi, đèn phòng cấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-gia-tren-troi/3123381/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.