Editor: Nguyetmai
Biết anh dễ ngại, Hứa Hi Ngôn đành giữ thể diện cho anh, không cởi quần của anh ra mà cô xắn ống quần của anh lên đến trên đầu gối.
Đầu gối của anh cũng bị mảnh vụn thủy tinh đâm vào làm bị thương, bị rách mấy vết liền, nhìn vào khiến cho người ta đau lòng không chịu nổi.
Hứa Hi Ngôn không nói gì, cô bắt đầu xử lí miệng vết thương giúp anh, khi thuốc sát trùng dính lên miệng vết thương, Hứa Hi Ngôn phát hiện rõ ràng đầu gối của anh hơi hơi run lên.
Phản ứng này của anh thật quá bất ngờ, Hứa Hi Ngôn ngạc nhiên hỏi: "Anh Hoắc, anh có thấy đau lắm không?"
Sự chú ý của Hoắc Vân Thâm hoàn toàn đặt lên người cô, khi cô hỏi anh, anh cũng chỉ trả lời thật thà: "Hơi đau một chút, nhưng mà không sao đâu."
"Thật sao? Tốt quá rồi! Có phải chân của anh có cảm giác rồi không?"
Hứa Hi Ngôn như phát hiện ra một bí mật to lớn, cô mừng rỡ nhìn anh, chờ đợi phản ứng của anh.
"Có cảm giác?"
Hoắc Vân Thâm lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn về đầu gối của mình, biểu cảm của anh còn ngạc nhiên hơn cả Hứa Hi Ngôn: "Cảnh Hi, em thử giúp tôi sát trùng lại xem? Liệu có phải chỉ là ảo giác của tôi không?"
Hứa Hi Ngôn bôi nước thuốc lên lần nữa, lúc này Hoắc Vân Thẩm cảm nhận được sự đau nhói rõ ràng.
Đúng vậy, vô cùng chân thật, anh đã cảm nhận được rồi.
"Cảnh Hi, tôi cảm nhận được rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-gia-tren-troi/3123365/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.