Editor: Nguyetmai
Cô đứng cách anh khoảng vài mét, gió lạnh thổi bay mái tóc cô, che đi nửa gương mặt, không thể nhìn rõ được những đau thương che giấu dưới đáy mắt ấy.
Anh phải trả lời cô như thế nào đây?
Trái tim anh bị nghẹn lại, thổ lộ nỗi lòng không phải sở trường của anh.
Vì sự chần chờ của anh, trong đôi mắt Hứa Hi Ngôn lóe lên một tia mất mát, cô không nói thêm gì nữa, chỉ chậm rãi quay người đi.
Nhìn thấy bóng lưng của cô dần biến mất, cảm xúc của Hoắc Vân Thâm hoàn toàn mất khống chế, anh đau khổ hét to, Cảnh Hi, em đừng đi...
"Cảnh Hi, em đừng đi!"
"Em rất quan trọng!"
"Không có em, anh cũng không thể sống tiếp được nữa, Cảnh Hi..."
Hoắc Vân Thâm gọi tên Hứa Hi Ngôn, bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, trái tim vẫn vô cùng hồi hộp, quần áo trên người đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đập vào mắt là bóng tối vô biên, sự sợ hãi trong lòng anh gần như tới cực điểm, giọng hơi nghẹn lại: "Cảnh Hi, đừng rời xa anh..."
"Tách", đèn sáng, cả căn phòng sáng như ban ngày.
Hoắc Vân Thâm híp mắt lại, sau khi thích ứng với ánh sáng mãnh liệt anh liền quay đầu lại, nhìn thấy cô gái mảnh mai đang đứng gần công tắc trên vách tường đang mỉm cười nhìn anh.
Cô ấy chưa đi?
Hoắc Vân Thâm lau đi khóe mắt ươn ướt, đè nén cảm giác kích động và vui mừng trong lòng: "Cảnh Hi, em chưa đi sao?"
"Em đi đâu? Đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-gia-tren-troi/3123183/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.