Editor: Nguyetmai
Một câu nói đã khiến cho Hoắc Tuân phì cười.
Nhóc con này mới nhìn thì thấy nhỏ nhắn ngoan ngoãn, không ngờ còn nói ra những lời thông minh lanh lợi như vậy.
Anh Bảo nhanh nhẹn bưng chén thuốc trên bàn lên nói: "Nếu ông cố nội nghe lời uống hết chén thuốc này thì nhất định có thể sống đến hai trăm tuổi."
"Ha ha ha..."
Hoắc Tuân bị nhóc con thông minh này chọc cho cười lớn, sao con bé lại biết cách khuyên nhủ người khác giống người lớn thế không biết?
Nhìn đứa nhỏ run rẩy bưng chén thuốc, Hoắc Tuân xót xa nhận lấy, ngửa đầu uống một hơi hết sạch.
Dù cho không phải vì bản thân cụ thì cụ cũng phải vì chắt gái của mình mà sống thêm vài năm nữa.
Uống thuốc xong, lông mày Hoắc Tuân nhíu chặt lại vì thuốc quá đắng.
Anh Bảo thấy vậy thì nghiêng cái đầu nhỏ hỏi: "Ông cố nội, thuốc đắng lắm ạ?"
"Ừ, đắng lắm."
Anh Bảo sờ sờ túi áo khoác của mình, sau đó lấy ra một viên kẹo, bóc vỏ rồi đưa cho ông cụ: "Ông cố nội ăn kẹo vào sẽ không đắng nữa, mỗi lần cháu bị bệnh phải uống thuốc, mẹ cháu đều cho cháu ăn kẹo."
Con bé hiểu chuyện quá đi!
Chắc chắn là mẹ con bé đã dạy dỗ nó rất tốt.
Hoắc Tuân xúc động vô cùng, đứa bé bị cháu nội mình giấu kín đến tận ngày hôm nay, thế nhưng so với những đứa trẻ khác còn hiểu chuyện hơn nhiều.
Cụ ăn viên kẹo mà chắt gái mình đưa cho, gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-gia-tren-troi/3123124/chuong-454.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.