Editor: Nguyetmai
Nếu như là papi, sao papi có thể sai người đến bắt mình được chứ?
Anh Bảo nhìn bốn phía hoang vu, lại nhìn ông chú mặt lạnh kỳ quái ở bên cạnh, càng nghĩ lại càng cảm thấy sợ sệt.
Cô bé nhớ mẹ.
Cô bé cũng nhớ ông ngoại.
Cô bé muốn về nhà.
Cô bé liếc mắt nhìn cái khoá an toàn trên cửa xe, lặng lẽ giơ bàn tay nhỏ ra rồi kéo khoá an toàn.
Nhân lúc ông chú kỳ quái bên cạnh không chú ý đến mình, cô bé mở cửa xe ra định chạy trốn.
Nhưng bàn chân nhỏ còn chưa kịp đặt xuống đất, cả người đã bị ông chú kỳ quái bắt về rồi đặt lên ghế sau, không thể động đậy.
Người bên ngoài nói chuyện điện thoại xong thì lên xe, tiếp tục chạy. Không lâu sau, bọn họ đã lái xe đến gần biển.
Nơi này có một chỗ là vách đá, là khu vực không có người, vô cùng hoang vu.
Ông chú kỳ quái ở ghế sau bế Anh Bảo chuẩn bị xuống xe.
Anh Bảo nhân cơ hội này mà cắn một cái vào cổ tay của ông chú kỳ quái, ông chú kỳ quái bị đau nên thả cô bé ra. Sau khi hai chân của cô bé hạ xuống thì nhanh chóng chạy trốn.
"Còn dám chạy trốn?"
Cô bé chỉ mới 4 tuổi, đôi chân nhỏ sao có thể địch lại bốn cái chân to dài của bọn họ được?
Ông chú kỳ quái chỉ cần chạy hai ba bước là có thể tóm lấy cô bé. Anh Bảo không nghe lời, liều mạng giãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-gia-tren-troi/3122998/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.