Editor: Nguyetmai
Lúc trở về phòng bệnh thì Hứa Hi Ngôn đã điều chỉnh ổn định tâm trạng của mình, dặm thêm lớp phấn, không hề để lộ dấu vết cô vừa khóc xong.
Hoắc Vân Thâm thấy cô quay lại lập tức xin lỗi: "Cảnh Hi, anh xin lỗi, khiến em khó xử rồi."
Lúc nãy mẹ anh đến nên cô chỉ có thể ra ngoài tránh mặt, dù nói thế nào thì anh cũng cảm thấy mình đã để cô chịu uất ức.
"Không có đâu."
Hứa Hi Ngôn lắc đầu, cười khổ một cái, nhưng cô không hề biết nụ cười khổ của cô khó coi và gượng gạo đến mức nào.
Ngay đến cả ánh mắt của cô cũng cố tình tránh ánh nhìn của anh, không dám nhìn thẳng anh.
Một khi đã thật sự yêu sâu đậm đối phương thì người ta sẽ có thể dễ dàng phát hiện được những thay đổi dù là nhỏ nhất trong hành động và ánh mắt của người kia.
Huống gì trước nay anh luôn là một người có tâm tư nhạy cảm tinh tế, anh đã cảm nhận được dường như cô đang cố ý né tránh anh.
Có phải do mẹ anh không?
Chẳng lẽ trước khi đi mẹ anh lại nói điều khó nghe gì với cô?
"Cảnh Hi, em không sao chứ?"
Anh chủ động đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, lại phát hiện tay cô lạnh như băng, không có một chút hơi ấm nào: "Sao tay em lạnh như thế này?"
"Em thật sự không sao mà, chú."
Hứa Hi Ngôn vô thức rút tay về, trả lời như không có chuyện gì: "Tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-gia-tren-troi/3122966/chuong-532.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.