Ở Thanh Vân Cư.
Hứa Hi Ngôn ngủ một giấc thật ngon, lúc tỉnh lại thì mặt trời đã dần lặn xuống.
Cô không bật điện thoại lên nên cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Ở bên cạnh giường trống rỗng, Hoắc Vân Thâm không có ở đây.
Cô ngồi dậy, cúi đầu nhìn những dấu vết trên người mình.
Không có chỗ nào là lành lặn cả, không biết Hoắc Vân Thâm làm khi nào nhưng bây giờ cả người cô đều là những vệt đo đỏ.
Ở đầu giường, một bộ đồ ngủ màu hồng nữ tính được đặt sẵn, Hứa Hi Ngôn mặc quần áo ngủ vào, rửa mặt rồi ra ngoài.
Sau khi đi dạo loanh quanh Thanh Vân Cư một hồi thì cô đã biết đây là nơi nào.
Lần trước đến đây, là Hoắc Vân Thâm dẫn cô đi thử giọng, nhưng mà lúc đó đi xuống phòng nhạc ở tầng hầm nên họ không ghé qua căn phòng này.
Hứa Hi Ngôn đi trên hành lang yên tĩnh thanh vắng, bên ngoài là trăm hoa đang khoe sắc.
Gió lướt nhẹ qua, làm chiếc chuông gió bằng gốm sứ treo trên khung cửa sổ đung đưa vang lên những tiếng thật lảnh lót.
Tâm trạng hiện giờ của cô cũng nhẹ nhàng thoải mái giống chiếc chuông gió này.Cô đưa tay khẽ chạm vào nó, vui vẻ nhịp bước đi về phía trước.
Bây giờ lòng cô giống như được phủ đầy mật, ngọt đến sắp tràn ra ngoài, chỉ muốn gặp được người mà cô đang rất muốn gặp.
Đằng trước cô là một giàn hoa, ở ngay dưới giàn là bóng dáng một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-gia-tren-troi/2416672/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.