Sau khi dùng xong bữa cơm cô ngồi lại trò chuyện với gia đình đến gần nửa tiếng . Đôi mắt cô lờ mờ thoáng vẻ mệt mỏi lộ ra mẹ cô thấy vậy liền vỗ nhẹ lên vai
" Lộ Khiết nếu như con cảm thấy buồn ngủ rồi thì hãy lên phòng nghỉ ngơi đi "
Cô dụi mắt nhìn bà
" Vậy còn ba mẹ và anh ? Mọi người không định nghỉ ngơi sao ? "
Phong Duật gác chân tay đặt lên sofa tựa vào nói
" Em vừa hồi phục không thể thức quá giờ "
" Đúng thế con nên chú ý về sức khỏe hơn "
Phong Vũ lão gia đồng tình đáp
Mặc dù buồn ngủ thật cô vẫn muốn ngồi lại trò chuyện tiếp cùng họ . Nhưng cô đành phải lên phòng nghỉ ngơi để tránh làm mọi người lo lắng
" Vậy ba mẹ anh hai ngủ ngon "
Cô rời đi và về căn phòng của mình cùng Chu quản gia
" Chu quản gia ông cũng nghỉ ngơi sớm đi "
Loading...
Cô cúi nhẹ và đóng cửa lại
" Vâng thưa tiểu thư "
Căn phòng lúc này chưa 1 mảng u tối nó thật giống cuộc đời của cô trước đây , thế nhưng bên kia cửa sổ là những tia sáng của ánh sao len lỏi xuống như cuộc sống của cô hiện tại vậy .
Cô tiến đến gần bền cửa sổ , tay xoa 1 bên thái dương chợt thoáng hiện cảnh tượng phát khiếp đó Nhã Tịnh Thy cầm con dao lam rạch vào khuôn mặt cô...Còn Lam Khải Trạch..
Vừa nghĩ tới đây đôi mắt cô đỏ hoe cô cũng muốn khóc chứ nhưng cô không thể khóc .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-em-la-bau-vat-vo-gia-cua-chung-toi/1329842/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.