Nhược San rời khỏi phòng VIP thì cũng đã 1 giờ sáng, đáng lí hôm nay cô không có ca trực đêm, nhưng vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà dây dưa cho đến tận bây giờ. Tâm trạng Nhược San suốt từ lúc bước vào thang máy liền bất an không thôi. Vốn đầu tối cô đã gọi điện cho mẹ của mình, nói rằng sẽ về trước 11 giờ đêm, nhưng bây giờ đã muộn như thế này, chỉ sợ sẽ khiến bà lo lắng.
Bên ngoài Skybar lúc này trời mưa tầm tã, ồn ào trút xuống thành phố hoa lệ. Xung quanh chỉ còn lại đèn đường, cùng biển hiệu nhấp nháy mập mờ trong màn mưa. Nhược San bất giác rùng mình, gió dội lên da thịt cô lạnh đến buốt sống lưng.
Cô đưa tay vẫy một chiếc taxi đậu ngay gần đó, ngay lập tức, chiếc xe quay đầu chạy về hướng của Nhược San. Đúng lúc này, chuông điện thoại của cô vang lên, là số của Bách Tùng gọi đến.
Cô chưa kịp nói điều gì, đã nghe thấy giọng của Bách Tùng mếu máo bên tai: "Nhược San, chị làm gì mà không chịu nghe máy vậy, chị đến bệnh viện ngay đi, mẹ xảy ra tai nạn rồi"
Nghe như tiếng sét vừa đánh trúng người mình, Nhược San bủn rủn tay chân như người bị bắt mất hồn vía. Không để cho chiếc taxi lại gần hơn, Nhược San hoảng loạn lao thẳng vào màn mưa, rồi vội vàng mở cửa.
Bệnh viện thành phố K.
Từ đầu hành lang, Nhược San đã nhận ra bóng lưng quen thuộc của Bách Tùng, cậu ngồi trên băng ghế xanh với bộ quần áo ướt sũng, hai tay túm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-em-la-ai/171526/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.