Bà vội vàng lên tiếng hỏi Long Phi. 
"Long Phi! Có phải ta hoa mắt không?" 
Long Phi không khá hơn là bao, tuy nhiên lại không dám tự mình nhận xét, đành mở lời chờ ý kiến của Lão Hoắc gia. 
"Lão Hoắc gia, người cũng thấy giống đúng không ạ!" 
"Giống! Rất giống! Giống y hệt Tần Phong, còn y chang nó hồi nhỏ nữa." 
Lão Hoắc gia run rẩy ngồi xuống trước mặt Gà Rán, hai tay nắm chặt lấy vai cậu, gấp gáp hỏi: 
"Cháu là Gà Rán có phải không? Mẹ cháu là Đường Nhược San đúng chứ?" 
Gà Rán đột nhiên trở nên cảnh giác, sau vài giây mới từ từ gật đầu. 
"Vậy cha cháu là ai?" 
Lần này Gà Rán không biểu lộ thái độ gì, chỉ im lặng cúi gằm mặt xuống, Long Phi thấy vậy liền nhẹ giọng nhắc nhở: 
"Này Gà Rán, bà đang hỏi cháu đó? Cha cháu là ai? Tên gì?" 
Lúc này đám nhóc xung quanh liền chạy tới vây lấy bọn họ cười đùa, trêu chọc. 
"Bà ơi, nó không có cha đâu!" 
"Nó là đứa mồ côi cha đấy!" 
"Lêu lêu cái đồ không có cha!" 
Gà Rán ở trong vòng tay của Lão Hoắc gia, liền chau đôi mày cùng khuôn mặt lấm lem vết bẩn hét ầm lên: 
"Đợi đó! Khi nào cha Gà Rán trở về, Gà Rán sẽ bảo cha đánh cho chúng bay một trận." 
Long Phi tức giận trừng mắt dọa đám trẻ con, khiến bọn chúng náo loạn rẽ sóng chạy mất. 
Trông thấy cảnh như vậy, trong lòng Lão Hoắc gia chợt nhói đau khôn tả, khoé mắt bà bỗng trở nên cay cay, rồi đột nhiên như sực nhớ ra điều gì đó, bà mới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-em-la-ai/1649254/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.