4 năm sau.
"Anh Điền Điền, anh yên tâm! Em đã tính toán chính xác rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu?"
"Gà Rán nhỡ đâu bà Vương về thì sao?"
"Đừng lo, bà Vương với ngoại em đi lễ còn lâu mới về, anh mau lại gốc cây đằng kia đi! Nhanh lên!"
"Vậy em nhớ bắn cho chuẩn đấy!"
"Anh cứ tin vào tay nghề của em."
4 giờ chiều.
Nhược San từ chỗ trung tâm tư vấn du lịch Đồng Lý đạp xe trở về. Mấy năm nay, cô vì yêu thích cảnh đẹp ở trấn cổ mà mạnh dạn xin vào làm công việc hướng dẫn, tư vấn khách đến tham quan. Nhờ vóc dáng xinh đẹp và tài ăn nói lưu loát nên cô rất được lòng khách du lịch, vị thế ở trung tâm vì thế cũng có chút quan trọng hơn.
Cô ghé mua cho Gà Rán một chiếc bánh ngọt rồi sau đó mới trở về nhà.
Vừa về đến, đã thấy Gà Rán nhanh nhẹn chạy tới cầm túi xách cho cô, sau đó còn bê tới một cốc nước, ngoan ngoãn thưa chuyện.
"Mẹ uống nước đi! Nước lọc Gà Rán pha ngon lắm đấy!"
Nhược San vừa cởi áo khoác ngoài, vội vàng đỡ lấy chiếc cốc nhựa màu xanh, một tay xoa đầu Gà Rán, vui vẻ khen ngợi:
"Gà Rán giỏi quá! Mẹ cảm ơn con nhiều nha!"
Đúng lúc này Đường Thẩm cũng vừa về tới, tay xách mấy gói bánh và quả bước vào, giọng oang oang phấn chấn:
"Gà Rán! Gà Rán của bà đâu rồi? Bà có quà cho cháu đây!"
Nhược San vừa rửa tay xong, lật đật chạy tới thềm cửa, tay đỡ hộ Đường Thẩm dò hỏi:
"Mẹ vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-em-la-ai/1649250/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.