Trời về đêm nổi gió, kéo theo làn hơi lạnh cuối thu. Bầu trời lúc này đen nghịt u tối, không có lấy một chút vầng sáng thoát ra, tất cả như báo hiệu cho một cơn mưa lớn sắp sửa ập đến.
Nhược San tựa đầu vào cửa kính, đưa mắt
nhìn ra khung cảnh huyên náo bên ngoài. Một giọt, hai giọt, rồi sau đó là vô vàn hạt mưa nhanh chóng trút xuống con đường phía trước, ồn ào và xối xả.
Nguyệt Dực vội vàng kéo cửa kính xe lên cao, ánh mắt hướng về phía Nhược San mà đau lòng, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Bất chợt, giọng nhẹ nhàng mang theo day dứt của cô vang lên.
"Nguyệt Dực, anh nói xem, Tần Phong có còn ở đó đợi em không?"
Ánh mắt Nguyệt Dực trở nên ưu tư hỗn loạn, anh lặng lẽ quay đầu về hướng ngược lại.
"Chắc là không đâu, nếu không thấy em đến, cậu ta sẽ quay về thôi."
Bàn tay mảnh khảnh của Nhược San chạm nhẹ vào cửa kính, cảm nhận cái lạnh do cơn mưa đang điên cuồng phủ xuống.
Ngày ấy, cũng trong cơn mưa như thế này, họ nắm chặt tay nhau, cùng nhau vượt qua mọi nguy hiểm, để rồi trái tim vô tình chạm vào nhau lúc nào không hay.
Còn bây giờ, cũng cơn mưa như vậy, cô lại tàn nhẫn buông tay anh, để lại trái tim chất chứa đầy thương tổn.
Lúc đó, anh vì cô mà chịu đâm một nhát vào thể xác của mình.
Còn hiện tại, cô lại tự tay đâm một nhát vào tâm hồn của anh.
Hoắc Tần Phong, chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ cho cô đâu...
"Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-em-la-ai/1649236/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.