Chương trước
Chương sau
Ngày diễn ra đại hội cổ đông.
9 giờ sáng. Công ty thương mại Bạch Lâm.
Lúc này, ngay tại phòng họp rộng lớn, đã tập trung đông đủ các cổ đông và hội đồng quản trị ( HĐQT).
Bạch Lâm Cảnh ngồi giữa, với tư cách là cổ đông sáng lập và là cố vấn chủ tịch. Sau khi đưa ra quyết định bãi nhiệm chức vụ tổng giám đốc của Bạch Uyển Đồng, và được HĐQT thông qua. Thì Bạch Lâm Ngạn là người tiếp theo đề bạt Bạch Lăng Đằng lên thay.
Điều kiện để các cổ đông khác chấp nhận, là Lăng Đằng sẽ phải chịu sự giám sát và quản lý của HĐQT trong vòng 3 năm.
Thẩm Vân Linh cùng vợ chồng Mỹ Kì ngồi bên dưới, nghe thấy quyết định cuối cùng của HĐQT liền hết sức vui mừng. Trong khi đó, Lăng Đằng lại không hề biểu hiện một chút thái độ nào, gương mặt trong bộ vest lịch sự vẫn lạnh lùng, bất cần như mọi ngày.
Đúng lúc Bạch Lâm Cảnh chuẩn bị bàn giao con dấu lại cho Lăng Đằng, thì...
"RẦMMM"
Cánh cửa phòng họp bị một lực lớn làm bật mở.
Tề Long cùng đám đàn em từ ngoài hùng hổ bước vào, cất giọng hào sảng:
"Bạch Lâm Cảnh! Đã lâu không gặp."
Bạch Lâm Cảnh vừa đứng dậy khỏi ghế, đã trông thấy gương mặt quỷ thần phía trước, liền kinh ngạc đến mức cứng cả người. Đám đông xung quanh đưa mắt nhìn Tề Long rồi lại tò mò hỏi lẫn nhau.
Chỉ mỗi Bạch Lâm Ngạn và Thẩm Vân Linh biết rõ, người có vẻ mặt kinh dị đang đứng trước mặt họ là ai.
Tề Long thấy phản ứng của Bạch Lâm Cảnh, liền nhếch miệng mỉm cười khinh miệt: "Sao? Gặp lại bạn cũ, vui đến độ á khẩu rồi hả?"
"Mày.... người đâu? Tại sao lại để hắn ta xông vào đây! Mau đưa đám giang hồ này ra ngoài cho tôi." Bạch Lâm Cảnh dùng sức vội vàng hét lớn.
Tuy nhiên, mấy gã vệ sĩ bên ngoài đã bị đám đàn em của Tề Long khống chế từ bao giờ. Tề Long thong thả rút súng ra, khiến đám cổ đông theo đó mặt mày xanh lét, im lặng không dám nhúc nhích, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
"Tề Long...mày định làm gì?"
Tề Long xoay tròn khẩu súng trong tay, giễu cợt nói: "Yên tâm! Tôi không phải đến đòi mạng ông, chỉ tìm ông ôn lại chuyện cũ mà thôi!"
Gương mặt Bạch Lâm Cảnh đột nhiên biến sắc, khoé miệng ông ta giật giật vài cái kinh sợ.
Hơn 25 năm trước, hai người họ vốn là đôi bạn thân cùng nhau bước ra từ ngôi trường đại học danh tiếng. Coi nhau còn hơn anh em ruột thịt. Bạch Lâm Cảnh may mắn lấy được con gái Triệu gia giàu có, sau đó liền cùng Tề Long thành lập nên công ty Bạch Long nguyên là Bạch Lâm bây giờ.
Sau này, Bạch Long gặp biến lớn, công ty đứng trước nguy cơ bị phá sản. Nhưng nhờ có thế lực của nhà vợ, mà Bạch Lâm Cảnh rũ bỏ được trách nhiệm, đẩy mọi tội danh lên đầu Tề Long.
Tề Long bị lãnh án 8 tù, tịch thu toàn bộ gia sản, vợ hắn cùng đứa con gái 2 tuổi phải trốn về nhà ngoại. Nhưng chưa dừng lại ở đó, đám chủ nợ ngày ngày kéo đến căn nhà nhỏ phá phách, mắng chửi. Không chịu được áp lực, vợ của Tề Long ôm con nhảy cầu tự sát, biến một gia đình hạnh phúc phút chốc chìm trong đau khổ chia ly.
Sau này Tề Long ra tù, nhờ mối quan hệ với đám giang hồ trong lúc thụ án, mà đi theo bọn họ. Làm đủ công việc như bảo kê, đòi nợ, rồi đến cầm cố, vay lãi. Trong một lần hắn đi thu tiền bảo kê, phát hiện ra Nguyệt Dực đang bị đám thanh niên ngỗ nghịch vây đánh.
Lần cứu giúp đó, đã khiến cuộc của đời Nguyệt Dực rẽ theo một hướng khác.
Nguyệt Dực khi ấy chỉ là đứa trẻ mồ côi gầy gò, đen nhẻm, lại vô cùng yếu ớt. Vì ghi nhớ ơn cứu mạng của Tề Long mà nằng nặc bám theo hắn, cuối cùng Tề Long mủi lòng mà cưu mang.
Về sau, Tề Long phát hiện ra Nguyệt Dực là đứa trẻ vô cùng thông minh, vì không muốn bỏ lỡ tài năng của Nguyệt Dực mà Tề Long quyết tâm bồi dưỡng cậu. Sau này biến cậu thành quân cờ trong kế hoạch trả thù Bạch gia.
Tề Long thong thả bước qua người Bạch Lâm Cảnh, tiến đến ngồi vào chiếc ghế chính giữa, rồi cao giọng đầy nhã hứng:
"Các vị, thoải mái chút đi, hôm nay tôi đến đây có mang theo hai món quà lớn."
Tề Long vừa nói đến đây, thì tên đàn em của hắn vội vàng bước tới đặt vào tay ông ta hai tập văn kiện.
Ai nấy đều căng thẳng dõi theo mọi động tĩnh của Tề Long. Trong khi đó, đám đàn em còn lại thì đưa đến trước mặt mỗi người một bản văn kiện khác, cùng lúc là giọng Tề Long vang lên.
"Các vị, món quà thứ nhất tôi muốn mọi người chiêm ngưỡng, đó chính là danh sách những việc làm và giao dịch bẩn thỉu của Bạch Lâm Cảnh trong thời gian nắm giữ chức vụ chủ tịch Bạch Lâm.
"Trong đó còn có video ghi lại cảnh đích thân ông ta mua bán những cô gái trinh tiết cho giới quan chức chính phủ. Cưỡng chế, di dời trung tâm phúc lợi để chiếm đoạt đất đai. Tổ chức đấu thầu quyên góp nhưng lại biến thành dự án đầu tư cá nhân, và vô số những việc làm mà bị ông ta che đậy khác, nay Tề Long tôi, sẽ cho các vị mở mang tầm mắt.
Nghe xong cả phòng họp như vỡ trận, tiếng bàn tán ồn ào làm dậy bầu không khí vốn đã hết sức căng thẳng.
Thẩm Vân Linh không dám đọc, chỉ giận dữ hét lên, rồi điên cuồng giật phắt đống giấy tờ ở trên tay bọn họ.
"Đọc cái gì mà đọc, lẽ nào các người còn không rõ ông ta đang cố tình hãm hại Bạch Lâm chúng ta sao?"
Tay Bạch Lâm Cảnh bấu chặt vào cây gậy, khiến nó theo đó cũng run lên, ông ta quay người rít lên từng từ giận dữ: "Đồ khốn! Mày dám theo dõi tao sao? Lẽ nào... chính mày đã hãm hại con gái tao?"
Tề Long phá lên cười: "Ông quả là một người cha tốt đó Bạch Lâm Cảnh, nhân lúc con gái bị tống vào tù, đã vội vàng hắt nó đi như thứ dịch bệnh. Uổng công Triệu Tịnh Phi đó đã một lòng vì ông, còn đem đứa con gái duy nhất giao vào tay ông nữa."
"Câm mồm! Tề Long... mày thì biết gì hả? Tao đã khổ sở, hết lòng vì Bạch Lâm như thế nào, Triệu gia bọn họ là cái thá gì mà ép tao hết lần này đến lần khác."
"Bạch Lâm Cảnh, nếu không có Triệu gia, mày có được như ngày hôm nay không? Đáng lý người ngồi tù phải là mày, tội lỗi khi đó đều do mày gây ra, mày vốn dĩ chỉ là loại sinh vật, bám vào da thịt người khác hút máu mà thôi."
Từng lời Tề Long nói ra, khiến ai nấy đều kinh hồn bạt vía. Ai ngờ được vị chủ tịch danh tiếng này lại có thể máu lạnh vô tình đến vậy.
Khi không khí còn chưa có dấu hiệu tĩnh lại, thì Tề Long lại một lần nữa khuấy đục nó lên.
Ông ta lôi từ trong văn kiện thứ hai ra một xấp ảnh, rồi đột ngột đứng dậy tuyên bố:
"Với tư cách là cổ đông lớn nhất của Bạch Lâm, tôi thay mặt hội đồng quản trị huỷ đi tư cách ứng cử của Bạch Lăng Đằng, con trai của chủ tịch Bạch Lâm Cảnh."
Thẩm Vân Linh giật mình, vứt hết đống giấy tờ trên tay, vội vàng hét lớn: "Ông nói cái quái gì? Cổ đông lớn nhất?"
Xung quanh bắt đầu nhìn Tề Long đầy nghi hoặc, Bạch Lâm Ngạn ngồi gần đó cũng hoảng hốt bật dậy, miệng lắp bắp: "Lẽ nào... ông chính là người mang mật danh S?"
"Là tôi!"
Sự việc khiến các cổ đông một lần nữa chấn động.
"Không thể nào! Ai cho ông cái quyền đó chứ?" Thẩm Vân Linh giận dữ đưa đôi mắt sắc sảo rướn lên.
Bạch Lâm Cảnh dương đôi mắt lòng sọc tơ máu, giận giữ thở ra từng hơi khó khăn.
"Tề Long! Cho dù mày có là cổ đông lớn nhất đi chăng nữa, đó cũng chỉ là loại cổ đông ưu đãi, không có quyền can dự, thay đổi quyết định của HĐQT."
Đến lúc này, Tề Long không nhịn được mà nở nụ cười điên dại: "Bạch Lâm Cảnh, tao từng nghĩ mình là kẻ đáng thương nhất, bị ông trời đối xử bất công, tàn nhẫn nhất. Nhưng không phải, ít ra tao cũng đã được ban chút an ủi, mày biết đó là gì không?"
Sau đó, Tề Long chỉnh lại microphone đặt ở trước mặt, nghiêm túc nói:
"Trong lúc điều tra Bạch gia, tôi đã phát hiện ra một chuyện vô cùng thú vị. Mọi người, muốn biết vì sao tôi huỷ đi tư cách ứng cử chức vụ tổng giám đốc của Bạch Lăng Đằng không? Vì đơn giản, thằng nhóc đó...."
"Không phải là con trai của Bạch Lâm Cảnh."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.