7 giờ sáng hôm sau.
Ngồi đối diện Hoắc Tần Phong, Nhược San không dám ngước mắt nhìn lên, chỉ chăm chú gắp mấy món ăn, mà không thể nào nuốt nổi.
May cho cô, đêm qua Hoắc Tần Phong chỉ doạ mà không động thủ, báo hại cô một đêm lo thấp thỏm, chỉ sợ hắn phá cửa xông vào thì toi.
"Tên thư ký đó, hắn ta đã xuất viện rồi!"
Hoắc Tần Phong đột ngột cất lời. Phá tan bầu không khí ngột ngạt, bức bách.
Cô len lén nhìn lên, nhẹ giọng đề nghị: "Vậy...tôi về nhà được chưa?"
"Cô muốn ở cùng hắn đến thế sao?" Hoắc Tần Phong bình thản đưa khăn lau miệng, rồi nhấp một ngụm trà.
Đây là loại trà mà trước kia cô từng giới thiệu cho hắn, từ lần đó, hắn không còn thói quen uống cafe mỗi buổi sáng nữa. Và cũng có lẽ, là cô đã quên rồi.
Nhược San cảm thấy chút thức ăn mắc lại ở cổ, không sao mà trôi xuống được. Cô khó khăn "ực" một cái, cũng không có ý muốn trả lời Hoắc Tần Phong.
Cô căn bản không biết, mấy ngày qua hắn cố tình giữ cô bên cạnh, là vì không muốn cô gặp thêm chuyện nguy hiểm. Nguyệt Dực bị đánh đến tả tơi như thế, ai dám đảm bảo bọn người đó biết cô thoát ra, lại không tìm đến gây chuyện.
Hắn cố tình kêu May A qua, không phải vì muốn chọc giận cô, càng không phải muốn kiểm tra tình cảm của cô. Mà chẳng qua, hắn
chỉ muốn tìm kiếm chút sự quan tâm từ cô mà thôi.
Nhưng dường như, cô không hề để tâm, một chút cũng không đau lòng. Cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-em-la-ai/1649228/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.