Gia Yến còn tưởng mình nghe nhầm, ánh mắt mở to nhìn thẳng vào Bách Tùng, miệng lắp bắp từng từ: "Cậu vừa...nói...cái...gì?" 
"Tôi hỏi cậu đang suy nghĩ gì thế!" 
"Không! Câu sau cơ." 
"Đó là chị gái tôi!" 
"Chính là câu đó! Cậu nói người ấy là chị gái cậu. Bách Tùng, cậu có nhầm không đấy?" 
Đột nhiên Bách Tùng đưa tay sờ lên trán Gia Yến, bất lực nói: "Cậu có bị ấm đầu không? Chị gái tôi mà cậu lại hỏi tôi có nhầm không? Tôi thấy người có vấn đề là cậu ấy!" 
"Từ từ! Cậu cho tôi phân tích một chút." Dứt lời, Gia Yến lặng lẽ suy tư khoảng 10 giây, ngay sau đó gấp gáp hỏi Bách Tùng: "Cậu có ảnh hai người lúc nhỏ chứ, có gì chứng minh người này là chị gái cậu không?" 
"Lí do gì tôi phải làm thế?" 
"Vì chuyện này rất quan trọng đối với tôi." 
"Tại sao? Cậu quen chị gái tôi ư?" 
"Không quen!" 
"Vậy cậu muốn biết để làm gì?" 
"Tôi...tôi... muốn theo đuổi cậu, tôi không tin người đó là chị gái cậu, biết đâu là người bao nuôi cậu thì sao?" 
Ngón tay Bách Tùng vừa lướt đi trên màn hình điện thoại, vừa lẩm bẩm mắng chửi: "Đồ thần kinh." Chừng vài giây sau, cậu giơ ra một tấm ảnh của gia đình đến trước mặt Gia Yến: "Này! Xem đi, rồi cẩn thận lại lời nói cho tôi." 
Gia Yến giật phắt chiếc điện thoại trên tay Bách Tùng, room nó đến cận mặt Nhược San, Đó là thời điểm Bách Tùng vừa tốt nghiệp xong trung học cơ sở. Thời điểm ấy, Nhược San có nhiều nét khác biệt hơn so với Bạch Uyển Đồng. Nếu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-em-la-ai/1649215/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.