Nghe xong, đám người hầu đều không nhịn được mà bật cười. Vẻ mặt nghiêm túc của Lão Hoắc gia cũng chợt biến mất, bà vui vẻ nói:
"Thôi bỏ qua đi, đừng suy nghĩ nữa, ta cũng không hiểu ý nghĩa của nó là gì đâu, tiện tay mua một tấm treo chơi vậy thôi mà."
Đến lượt Nhược San và Hoắc Tần Phong nghệt mặt vì độ lầy của Lão Hoắc gia. Đột nhiên, bà cầm lấy tay Nhược San, ôn nhu nói:
"Uyển Đồng, cháu thật thà lắm! Không biết thì nói không biết, chẳng phải bịa ra rồi lí thuyết này nọ như bọn họ, nghe thật giả tạo."
Nhược San cúi đầu e ngại.
"Cảm ơn người, thật ra lúc mới bước vào cháu đã rất lo sợ, còn nghĩ người sẽ trừng mắt dọa cháu như thế này, và sau đó sẽ nói: Bạch Uyển Đồng, cô đừng tưởng bước chân vào Hoắc gia dễ dàng, cô không qua được cửa của tôi đâu."
Vừa nói Nhược San vừa trợn ngược mắt, điệu bộ cánh tay đưa ra giống hệt với mấy phu nhân giàu có. Khiến Lão Hoắc gia cười lớn, gật đầu liên tục.
"Ai da, ta trông dữ như thế sao?"
"Là cháu tưởng tượng ra thôi ạ."
Sau tràng cười thoải mái, đột nhiên ánh mắt Lão Hoắc gia trùng xuống, nghiêm túc cất lời: "Uyển Đồng, ta có chuyện này muốn nói trước với cháu." Khiến Hoắc Tần Phong đứng bên cạnh liền có chút bất an.
"Người cứ nói đi ạ!"
"Thật ra hôn sự của hai đứa là do cha mẹ các cháu tự định đoạt. Hoắc Tần Phong mặc dù trên danh nghĩa là chủ tịch AJP, nhưng tài chính lại không được quyền nắm giữ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-em-la-ai/1649207/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.