Lúc Nhược San lên được phía trên thành hồ, thì Nguyệt Dực cũng vừa kịp chạy tới, anh vội vàng quàng chiếc khăn lên người Nhược San, rồi mau chóng dìu cô vào bên trong. 
20 phút sau. 
Ngồi trong phòng khách, Bạch Lâm Cảnh gương mặt hằm hằm sát khí chĩa thẳng gậy về phía Lăng Đằng, quát lớn: "Lại là do mày nữa đúng không? Đồ nghịch tử." 
"Không phải đâu thưa cha, chuyện này không liên quan đến Lăng Đằng. Là con trượt chân ngã xuống mà thôi." 
Nhược San vội vàng xua tay giải thích. Khiến tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Ai cũng cho rằng Nhược San sẽ nhân cơ hội mà giá hoạ cho Lăng Đằng. 12 năm trước khiến Lăng Đằng bị tước đi địa vị ở Bạch Lâm. Nói không chừng, 12 năm sau sẽ khiến Lăng Đằng lại mất đi quyền thừa kế. 
Vậy mà bây giờ Bạch Uyển Đồng lại tốt đến mức đi bảo vệ kẻ mà cô ta căm ghét như vậy. 
Lăng Đằng chợt nhếch miệng mỉm cười, rồi sau đó đứng dậy rời đi. Bạch Lâm Cảnh thấy vậy liền lớn giọng hỏi: 
"Lăng Đằng, định đi đâu hả?" 
Lăng Đằng đút tay vào túi, vẫn tiếp tục bước về phía cửa lớn. 
"Chị ta chẳng phải xác nhận rồi đó sao." 
Nhược San nhìn theo bóng của Lăng Đằng, rồi siết chặt chiếc điện thoại trong tay. Chợt nhớ lại khoảnh khắc vừa xảy ra mới ít phút trước, ngay khi cô chuẩn bị bước vào phòng để thay đồ. 
Nhược San trên tay cầm chiếc điện thoại xoay qua xoay lại, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Ngay lúc này, từ phía hành lang, người hầu gái vội vàng tiến tới, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-em-la-ai/1649202/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.