Chương trước
Chương sau
Đỗ Nhược vừa đi ra ngoài cửa, trên người đã đổ đầy mồ hôi, cậu oán giận nhìn Mộ Tư: “Mặc nhiều quần áo như này thì đi chơi sao được.”

“Đi thôi, đừng than nữa, chúng ta ra bên ngoài chơi, bên kia có mấy người đang chờ em.”

“Ai? Nhóc con, em muốn ra ngoài gặp ai?”

“Cái gì mà ra ngoài gặp ai, đó là hoa hậu lớp em, xinh đẹp giống như anh vậy đó.”

Đỗ Nhược lắc đầu, thở dài, con đường Đồ Liên đang đi thật là gian khổ. (thâm ý quá Nhược cưng :3: )

Một đám nhóc khoảng bảy tám tuổi, cộng thêm Đỗ Nhược nữa, lăn qua lăn lại trong đống tuyết, Đỗ Nhược bị bao bọc trong mớ quần áo dày cộm, chạy cũng không chạy nổi, bị hoa hậu lớp trong truyền thuyết đuổi theo quăng quả cầu tuyết vào mặt nhiều lần.

Đỗ Nhược chạy ra xa, hoa hậu liền chạy theo: “Này, anh là Đồ Liên hả?”

Ồ. . . Đỗ Nhược đã hiểu, thì ra cô bé này xem cậu là tình địch. Đỗ Nhược vừa mới tính trả lời, Trần Mộ Tư liền chạy tới, hỏi cô bé: “Vương Lệ Lâm, cậu bắt nạt mẹ kế tớ đúng không?”

Cô bé mở to hai mắt, lẩm bẩm nói: “Thì ra đây là bảo bối của cha cậu, sao lại ngốc như vậy?”

Trên mặt Đỗ Nhược xuất hiện vài vạch đen, thì ra đầu năm nay có nhiều đứa nhỏ 'xuyên không' (ý là suy nghĩ quá ư là .. k đúng tuổi của chúng =)) như vậy, cậu bất mãn kháng nghị: “Anh có ngốc đâu?”

Trần Mộ Tư thản nhiên liếc mắt nhìn cậu: “Anh có lúc nào không ngốc?” Ánh mắt này, thật giống cha nhóc.

Những lời này làm Đỗ Nhược nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Trần Mộ Tư, khi đó Trần Mộ Tư mới năm tuổi, bây giờ đã tám tuổi, thời gian trôi qua thật là nhanh, nghĩ như vậy, Đỗ Nhược liền nở nụ cười ngốc nghếch.

“Chậc chậc, lại cười ngớ ngẩn, Vương Lệ Lâm, cậu nhìn giùm tớ coi, cuối cùng anh ấy có chỗ nào tốt?”

Cô bé cười: “Tốt? Tớ tốt với cậu là được rồi.”

“Sao cậu lại nói chuyện này?” Trần Mộ Tư đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn Đỗ Nhược, cảnh cáo cậu không được nghe.

“Chuyện của chúng ta cậu tính thế nào? Trả lời đi.” Bộ dáng cô bé này thật giống như dày dặn kinh nghiệm, Đỗ Nhược nhìn thế nào cũng cảm thấy đoạn đối thoại giữa hai đứa nhỏ tám tuổi này thật kỳ lạ. Đỗ Nhược cho ra kết luận, Trần Mộ Tư yêu sớm, lúc về nên nói cho Đồ Liên biết, buổi tối đi ngủ phải khóa cửa mới được, chắc chắn Trần Mộ Tư sẽ bị đánh.

Đỗ Nhược đang ở trong trạng thái đắc ý thì điện thoại trong túi áo liền vang lên như đòi mạng. Đỗ Nhược vừa thấy cái tên hiện lên trên màn hình liền lo lắng, tay run run, cố làm ra vẻ bình tĩnh, tránh cho Trần Vũ Dương nghe được sự tình, cái người kia âm hiểm giống như hồ ly tinh vậy.

Vừa bắt máy, Đỗ Nhược liền đánh đòn phủ đầu: “Anh ở đâu vậy?”

“Chuẩn bị ra sân bay, anh gọi báo với em một tiếng, tối hôm nay không về nhà được, anh đi công tác.” Trần Vũ Dương ngồi trong xe nhìn Đỗ Nhược một bên nói chuyện với hắn, một bên giẫm từng bước chân lên tuyết.

“Sao sáng nay anh không nói với em?”

“Sao vậy? Nói cho em biết để em chạy ra ngoài chơi tuyết sớm một chút sao?” Trần Vũ Dương khẽ nâng khóe miệng.

Đỗ Nhược sửng sốt, điện thoại trong tay chuyển động, “lạch cạch” rơi vào trong tuyết. Đỗ Nhược quay người lại, có ba chiếc xe màu đen đậu cách đây không xa, đi đầu là chiếc Bugatti Veyron mà Đỗ Nhược cực kỳ quen thuộc. Ba chiếc xe đậu giữa trời tuyết trắng xóa càng dễ nhận thấy, đôi chân Đỗ Nhược liền như bị dính chặt trong tuyết không rút ra được.

Trần Vũ Dương nhìn thấy Đỗ Nhược bất an cúi đầu đứng ở nơi đó, cười bất đắc dĩ, tháo dây an toàn đi đến bên cạnh cậu.

Trần Mộ Tư vừa thấy Trần Vũ Dương liền sợ đến nỗi không dám chuyển động, chạy đến đứng bên cạnh Đỗ Nhược, những người khác không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy bộ dáng hai người giống như có chuyện lớn sắp xảy ra, cũng dừng chân lại, mê mang đứng nhìn Đỗ Nhược và Trần Mộ Tư.

Trần Vũ Dương nhìn thấy tình huống này muốn khóc cũng không được mà cười cũng chẳng xong, một đám nhóc, ở giữa là Đỗ Nhược đứng yên ở đó, hắn thực sự nói không ra đây là cái hoàn cảnh hay cảm giác gì nữa.

Trần Vũ Dương hỏi Trần Mộ Tư đây là con cái nhà ai. Trần Mộ Tư ngoan ngoãn trả lời, Trần Vũ Dương liền biết đây là con của những người hàng xóm xung quanh biệt thự họ ở, hắn đã gặp cha mẹ của bọn nhóc này nhiều lần, đều là những đứa nhỏ trong gia đình có tiền có thế. Bọn chúng đều bị Trần Mộ Tư xúi giục lén chạy đến đây chơi.

Trần Vũ Dương gọi điện cho gia đình bọn nhóc, phân phó Chu Trì và Lâm Li đưa bọn nhóc về nhà. Trên nền tuyết như thế này, không ai đảm bảo được sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện liền nhìn thấy Đồ Liên lái xe chạy tới, sắc mặt âm trầm đáng sợ, đây là lần đầu tiên Đỗ Nhược nhìn thấy Đồ Liên như vậy, không khỏi run sợ, dù nói thế nào cậu cũng là đồng phạm.

Trần Mộ Tư không dám nói câu nào đi theo Đồ Liên lên xe, vụng trộm quay đầu nhìn Đỗ Nhược, làm hình dáng của miệng phát âm chữ: “Cứu em.”

Trong lòng Đỗ Nhược hử một tiếng, cứu em? Vậy ai cứu anh?

“Lên xe.” Trần Vũ Dương ra lệnh, Đỗ Nhược lập tức khẩn trương, xoay người ôm lấy hắn, tiếc rằng quần áo quá nhiều làm cậu ôm không được thoải mái.

Trần Vũ Dương nhìn thấy Đỗ Nhược bị bao như quả cầu, buồn cười kéo mũ cậu xuống.

Lên xe, Trần Vũ Dương giơ tay đưa về hướng Đỗ Nhược, Đỗ Nhược lập tức sợ hãi lui vào trong góc. Trần Vũ Dương hỏi: “Em trốn cái gì?”

“Đừng phạt em, em biết sai rồi.” Bộ dáng Đỗ Nhược giống như em thật sự biết lỗi rồi, làm Trần Vũ Dương dở khóc dở cười: “Kêu em đưa tay ra, anh có phạt em sao?” Khóe miệng Đỗ Nhược móp méo, thì ra không phải đánh người, vậy cậu yên tâm rồi, lập tức bò đến ngồi trên đùi Trần Vũ Dương, tháo khăn quàng cổ, la hét rằng mình nóng.

Trong xe có hệ thống lò sưởi, Đỗ Nhược vừa mới leo lên liền đổ mồ hôi, nhưng bàn tay lại vô cùng lạnh lẽo giống như mới được lấy khỏi tủ lạnh vậy.

Trần Vũ Dương giúp cậu cởi áo khoác ra, cũng tháo bỏ áo khoác của mình: “Đưa tay vào đây, đừng để lạnh quá.”

Đỗ Nhược không khách khí, lập tức nắm lấy tay hắn, Trần Vũ Dương bị lạnh hít một hơi, vỗ vào mông cậu: “Vật nhỏ, làm sao mà tay lạnh như vậy, còn muốn giương móng vuốt nữa không?” (có lẽ ý là phản kháng lại)

Đỗ Nhược mặc quần áo dày cộm, mặc kệ hắn thoải mái hay không cũng đem đầu cọ trước ngực Trần Vũ Dương, cười hì hì đáp: “Tay thì tay, không cần móng vuốt nữa.”

Trần Vũ Dương nghe vậy liền vui vẻ, bắt lấy bàn tay Đỗ Nhược đang tùy ý làm loạn trên người mình, hôn lên mặt cậu.

Xe bọn họ chạy phía sau xe Đồ Liên, rất nhanh liền về nhà, thì ra hai người kia cũng chạy không được bao xa.

Sau khi Đồ Liên xuống xe thì gương mặt có chút kỳ quái, Đỗ Nhược không chắc cảm giác đó là gì, dường như là rất đau lòng. Đỗ Nhược nghĩ, chẳng lẽ Đồ Liên chưa hỏi mà Trần Mộ Tư đã khai?

Trần Vũ Dương ăn trưa ở nhà, buổi chiều liền lên máy bay. Đỗ Nhược ngủ trưa một chút, đến buổi tối lại không ngủ được.

Hôm nay Trần Mộ Tư không bị đánh, nhưng mà không khí yên lặng như vậy còn nghiêm trọng hơn chuyện bị đánh một trận.

Đồ Liên và Trần Mộ Tư “ở riêng”.

Trong lòng Đỗ Nhược tò mò, lại không dám hỏi, khó chịu giống như đang bị mèo cào trong bụng.

Buổi tối Đỗ Nhược nghe thấy có người khóc bên ngoài, vừa mở cửa liền thấy Trần Mộ Tư mặc đồ ngủ khóc nức nở bên ngoài phòng Đồ Liên, Đỗ Nhược nhìn thấy rất đau lòng, nhanh chóng lấy quần áo bao Mộ Tư lại, tuy là mở máy sưởi nhưng mà mặc đồ ngủ đứng ở chỗ này cũng lạnh lắm.

Đỗ Nhược nghĩ vẫn không ra, Đồ Liên thích Trần Mộ Tư đến như vậy, làm sao nỡ bỏ thằng nhóc đứng ở cửa khóc lâu như thế, nếu như vì chuyện hôm nay bọn họ lén đi ra ngoài, cũng không cần tức giận đến mức đó, nếu như chuyện Mộ Tư ngu ngốc “gặp người ở ngoài” bị Đồ Liên biết được, Đồ Liên cũng sẽ không nhẫn tâm với Mộ Tư, dù sao Mộ Tư cũng còn nhỏ, loại chuyện này sẽ không ngăn được, Đồ Liên không nên ép buộc Mộ Tư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.