Khi Trần Vũ Dương về đến nhà, trời đã tối. Công ty thật sự là có việc, lần này hắn không có lừa Đỗ Nhược, nhưng cũng là cố ý bỏ Đỗ Nhược lại, phạt cậu cái tội không tin tưởng hắn. Những lời như như chịu trách nhiệm chỉ là Đỗ Nhược thuận miệng nói ra, chỉ là một phút bốc đồng. Nhưng Trần Vũ Dương vẫn cho rằng nên trừng phạt, chung quy là vẫn không thể nuông chiều quá mức đứa nhỏ này được.
An Viễn được thả ra, điều này làm Trần Vũ Dương khá bất ngờ. An Viễn vừa mới ra đã ngay lập tức nghĩ đến phương thức trả thù. Tuy thế lực của gã giờ đã kém xa so với Trần Vũ Dương, nhưng có rất nhiều chuyện Trần Vũ Dương cần phải thu xếp bây giờ. Tỷ như mèo nhỏ kia, vốn không có chút lực sát thương nào không phải sao? Đỗ Nhược, cậu ta chẳng có gì cả, nhưng vẫn có thể cùng gã đối kháng, nói qua nói lại, lợi thế của cậu, là do gã mang cho, tất cả những gì của cậu, đều do hắn, Trần Vũ Dương mang lại.
Hôm nay Đỗ Nhược phải đi học, tuần lễ nghỉ tết Trung thu đã qua. Nhưng cậu vẫn kiên trì chờ Trần Vũ Dương trở về.
Từ khi rời Thượng Hải chuyển về đây sống, nửa năm đã trôi qua. Cùng là lúc giao mùa từ thu sang đông, là lúc mà cậu trở lại cuộc sống bên cạnh Trần Vũ Dương.
Đỗ Nhược đã tính toán đến điều tệ nhất, Trần Vũ Dương không cần cậu nữa, chắc cũng phải sống qua cái mùa đông này. Đương nhiên, đây là dự tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-em-dang-quyen-ru-anh/2378601/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.