Lời nói của Trần Vũ Dương mang theo sắc thái không thể kháng cự, làm cho Quý Hán Mẫn và Đỗ Nhược đều sửng sốt. Trần Vũ Dương buông bàn tay đang chế trụ cằm Đỗ Nhược ra, hai mắt sắc bén nhìn thẳng vào hai mắt Đỗ Nhược, trầm giọng nói: "Ai cho phép em đi ra ngoài."
"Em..." Đỗ Nhược đang muốn giải thích, lại bị Trần Vũ Dương cắt ngang: "Anh không phải đang hỏi em, cũng không phải ở đây chờ em kiếm cớ, mà là đang nói cho em biết, không có sự đồng ý của anh, không thể tùy tiện đi ra ngoài. Nhược Nhược, đã lâu như vậy, vì sao em còn chưa hiểu điều này."
Khí thế bức người của Trần Vũ Dương dường như làm cho người ở chỗ này đều phải ngừng hô hấp. Đỗ Nhược có chút sợ hãi, hốc mắt đột nhiên đỏ lên: "Trần Vũ Dương, em... Anh đừng nóng giận, em sợ."
Nghe được câu này, cơn tức giận của Trần Vũ Dương lập tức bị dập tắt hơn phân nửa, trong lòng mềm ra, có chút ảo não bản thân lại đi làm Đỗ Nhược phải sợ hãi, đành phải ôm Đỗ Nhược vào trong ngực: "Đỗ Nhược, đời này của em, chỉ có thể là của anh, Trần Vũ Dương."
"Vậy còn anh? Anh cũng là của em sao?" Đỗ Nhược bất an nhìn hắn, đôi mắt đen tuyền được bao phủ bởi một tầng hơi nước, còn có chờ mong lộ rõ bên trong đó.
"Đương nhiên."
Đỗ Nhược đi theo Trần Vũ Dương ra ngoài, thậm chí còn chưa từng liếc qua Quý Hán Mẫn lấy một cái. Quý Hán Mẫn khó chịu nhưng lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-em-dang-quyen-ru-anh/2378571/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.