Đỗ Nhược trong lòng đang loạn cào cào lên, ở bên bờ biển lòng vòng dạo quanh lâu như vậy rồi mà mãi cũng không thấy Trần Vũ Dương và Mạc Thanh đâu.
Trong lòng Đỗ Nhược oa lên một tiếng, bực mình, bực mình, bực mình chết đi được. Rõ ràng bảo là dẫn cậu ra đây chơi cơ mà, giờ lại còn đang đi với Mạc Thanh làm gì nữa không biết. (vâng, em đã chính thức biết ghen r ạ :3: ).
Đỗ Nhược càng nghĩ càng thấy thương tâm, nằm phịch xuống bãi cát, tay chân mở rộng ra, nheo mắt nhìn bầu trời, lại theo thói quen lăn lăn hai vòng.
Người đàn ông đang ngồi ở bờ cát bên cạnh, nhìn Đỗ Nhược, nhịn không được bật cười. Mạc Thanh nhìn theo ánh mắt của Trần Vũ Dương, lại nhìn thấy bộ dạng bức bối này của Đỗ Nhược, không khỏi cảm thán: "Cậu ta thì có cái gì tốt mà anh Dương lại yêu thích cậu ta như vậy?"
"Thích, nhưng không yêu, tranh thủ thời gian này còn nhiều cơ hội, đối tốt với cậu ấy một chút." Trần Vũ Dương nói xong, lông mày không khỏi nhăn lại một chút.
Chờ cho đến khi trở về, nhất định phải làm cho Đỗ Nhược tiếp tục đến trường, coi như là giúp cậu ấy, về sau cũng không cần tiếp tục làm trong quán bar nữa , đến lúc đó, cho dù hắn có không còn thích cậu, Đỗ Nhược cũng có năng lực tự nuôi sống chính mình.
Nhưng gương mặt cậu quả thực rất ngây thơ, giống như một đứa trẻ, vậy mà đã đi bán thân. Trần Vũ Dương sờ sờ cằm, như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-em-dang-quyen-ru-anh/2378530/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.