Mà Lạc Tu Minh thấy Diễm An An có bộ dạng như thế sắc mặt liền có chút khó coi trầm thấp nói.
" Tôi còn rất tĩnh táo sẽ không đánh cô, tôi chỉ muốn ở gần con của mình một chút nếu cô mệt thì cứ ngủ một chút là được."
Âm thanh này truyền đến bên tai làm cho Diễm An An cảm thấy rất đáng kinh bỉ âm thầm chửi rủa mười tám đời tổ tông nhà hắn, nói cái gì mà muốn ở gần con một chút chứ từ ngày cô mang thai đến khi gần sinh hắn có thèm đến thăm một lần nào hay sao chứ.
Tuy nghĩ là như thế như cho Diễm An An hai cái lá gan cũng chẳng dám nói ra những lời đó ra khỏi miệng chỉ là nhẹ nhàng nằm xuống chiếc niệm mềm mại khép mờ đôi mắt.
Đối với Diễm An An suy nghĩ mà nói nếu hiện tại Lạc Tu Minh muốn gây hại gì đến cô thì bản thân cũng chẳng chống cự được gì, phải nói hiện tại đến bước đi cũng rất là khó khăn đối với Diễm An An huống chi là chạy đi.
Thấy Diễm An An nằm khép ở một góc mệt mỏi khép mờ đôi mắt bộ dạng rất ngoan ngoãn không giám có một tia kháng cự, Lạc Tu Minh nhìn vào hình dáng kia của Diễm An An trong lòng hắn nảy sinh một tia khác thường thấy cô chẳng còn chán ghét như thế nữa.
Nhưng chỉ là không chán ghét mà thôi chứ còn về yêu thương gì đó thì trong lòng Lạc Tu Minh vẫn còn bóng ma của hình dáng năm đó, nghĩ đến đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-dung-hong-tron-thoat/2917537/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.