Nghĩ là như thế nhưng Sở Thiệu thừa biết tính cách của Diễm An An không thể vội vàng được, hắn muốn đánh chiến thuật chậm mà chắc cho dù là người của Lạc Tu Minh đi chăng nữa hắn cũng phải đào ra cho bằng được.
Sở Thiệu ái ngại cười nhìn Diễm An An nói.
" Nếu cậu đã nói như thế thì khi nào rảnh mình mời một bữa cơm, còn hiện tại thì mình tự về được hai người đừng lo lắng."
Nói xong Sở Thiệu kéo vali quay người rời đi trông rất tiêu sói, nhưng khi đi được mấy bước Sở Thiệu lại xoay người lại nhìn về phía Diễm An An nhắc nhở.
" An An à, lên thành phố sống phải cẩn thận đấy đặt biết là mấy người đẹp trai càng biết lừa phụ nữa. Có rất nhiều người đã có vợ rồi còn không muốn giữ mặt mũi lại đi tán phụ nữa bên ngoài cậu phải cẩn thận đấy An An."
Nói xong Sở Thiệu liền rời đi mà sắc mặt Lạc Tu Minh khó coi đến mức cực điểm nhìn vào Diễm An An, cô thấy như thế liền lo lắng đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình ra kéo hắn lên xe rồi đóng cửa lại.
Lạc Tu Minh lạnh lùng nói.
" Em muốn làm gì ? Sợ anh đánh thằng nhóc đó à ?"
Diễm An An hiếm khi lại không cãi lời hắn mà gục đầu vào lòng ngực rắn chắt của Lạc Tu Minh nhỏ nhẹ nói.
" Anh đừng giận như thế có được hay không ? Đó chỉ là một thằng nhóc không hiểu chuyện mà thôi anh đừng để ý."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-dung-hong-tron-thoat/2914833/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.