- Này, sao gọi anh gấp thế hả? - Triệu Vĩnh vừa bước vào phòng khách đã lên tiếng tra hỏi Vương Khôi Vĩ, cứ mỗi lần bị gọi vào buổi tối thế này thì toàn là những chuyện không hay. Mỗi khi đến nhà Vương Khôi Vĩ trong lòng Triệu Vĩnh thật bất an, thần kinh cũng căn như dây đàn chỉ sợ Vương Khôi Vĩ lại bị thương.
Nhưng lần này có lẽ không phải, tuy gương mặt Vương Khôi Vĩ có phần căng thẳng, mài kiếm cũng chau lại cương nghị nhưng cơ thể không hề có dấu hiệu bị thương.
Vương Khôi Vĩ dựa lưng vào ghế, tay trái miết nhẹ mi tâm.
- Chân cô ấy bị thương - Chất giọng băng lạnh xen lẫn sự bất lực. Anh liếc nhìn Lâm Tuệ Nghi vẫn đang thưởng thức tách trà long tĩnh.
Trước nay mọi chuyện luôn theo ý định của anh nhưng từ khi gặp Lâm Tuệ Nghi cơ hồ mọi thứ đều thay đổi, kể cả tâm tư của chính anh.
Nghe đến việc chân Lâm Tuệ Nghi bị thương Triệu Vĩnh bắt đầu lo lắng, cô gái này rốt cuộc vì đâu mà bị thương. Anh bước nhanh về phía Lâm Tuệ Nghi, đưa tay nâng chân cô cẩn thận xoa nắn, ánh mắt vô thức dáng lên người Vương Khôi Vĩ.
- Không phải cậu làm chứ? - Cấu tứ là câu hỏi nhưng sao người nghe lại thấy đây là câu khẳng định. Còn thêm cả ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác thế kia.
Cũng bởi vì sự nhiệt tình này của Triệu Vĩnh khiến cho tâm tình Vương Khôi Vĩ trùng xuống.
- Không, làm việc nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-doi-nay-hay-o-canh-toi/2037502/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.