Dáng vẻ của Lâm Tuệ Nghi chính là đang muốn ra ngoài. Triệu Vĩnh đứng cạnh bỗng lên tiếng.
- Có muốn xuống đó dạo một vòng không?
Nghe được câu nói này trong lòng Lâm Tuệ Nghi không ngừng reo vui, khẽ gật đầu cười.
Triệu Vĩnh dìu cô đến cửa liền bị hai người vệ sĩ chặng lại. Ngữ khí chắc chắn, Triệu Vĩnh nói
- Nếu Khôi Vĩ có hỏi hãy nói tôi đưa cô ấy ra ngoài. Tôi sẽ gánh toàn bộ trách nhiệm, các cậu không phải lo.
Hai người họ nhờ có câu nói cam đoan này của Triệu Vĩnh mà yên tâm để Lâm Tuệ Nghi rời khỏi phòng.
Đến bậc thang Triệu Vĩnh còn tốt bụng bế Lâm Tuệ Nghi đi xuống. Là do anh sợ cô cử động mạnh sẽ làm rách vết thương vừa được anh tĩ mẫn khâu lại đêm qua ở chân trái. Cô ở trong lòng Triệu Vĩnh không ngừng suy nghĩ, "người này có phải đang lợi dụng ôm ấp mình?" Câu hỏi cứ thế lập đi lập lại trong đầu cô không ngừng đến khi Triệu Vĩnh đặc cô trên chiếc xe lăn mới thôi. Triệu Vĩnh chậm rãi đẩy Lâm Tuệ Nghi ra ngoài, cô thích thú nhìn vườn hoa đang khoe sắc rực rỡ. Hoa phong lữ thảo nhiều màu sắc hoà cùng hồng dây leo khoe sắc hương thật khiến tâm tình người ngắm trở nên dễ chịu.
- Người đó có phải rất thích hoa không? - Lâm Tuệ Nghi khẽ lên tiếng.
Triệu Vĩnh liền cười rộ
- Em nói tên Khôi Vĩ đó à? Người có tính tình lập dị, lại lạnh lùng như cậu ta thì yêu thích hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-doi-nay-hay-o-canh-toi/2037468/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.