Chiều tối, khi anh về tới nhà lão quản gia đứng đợi anh chào rồi thở dài nói:
-Thiếu chủ, từ lúc ngài đi tới giờ tiểu thư cứ buồn thiu, ngồi xem tivi mà lâu lâu lại nhìn ra ngoài hình như cô ấy nhớ ngài"!!
Nghe quản gia nói vậy, anh phất tay ra hiệu ông lui xuống..
Một mình anh bước tới cúi đầu thì thầm vào tai cô:
-"Mèo nhỏ!! cô nhớ tôi à??
Gương mặt nhỏ phụng phịu, hai má đỏ lên quay mặt nhìn thấy anh đang nhếch mép cười mị hoặc làm cô tức giận chu môi đáp:
-hứ"!.mơ tưởng..ai thèm nhớ anh chứ!!..
Nhìn mèo nhỏ lộ vẻ xấu hổ làm anh càng muốn trêu đùa.
Bàn tay đưa lên cằm giả bộ suy tư nói:
-"Thật không"??..sao tôi nghe lão quản gia nói có người trông chờ tôi về mãi..
Cô cúi đầu đỏ mặt miệng lí nhí nói:
-Làm gì có chứ"!!
Anh cười gian tà nghĩ-:
(sau này còn nhiều thời gian trêu chọc mèo nhỏ đáng yêu bây giờ anh còn việc quan trọng cần làm không thể tiếp tục đùa giõn với cô)..
Anh bế cô đứng lên đi về phía nhà ăn..Đã quen với việc anh động tay động chân với cô.
Bảo ngọc không còn la hét ngoan ngoãn ôm cổ anh nhẹ giọng nói:
-Anh bế tôi đi đâu vậy??
Anh cười gượng đáp:
-Mèo nhỏ cô không biết đói bụng sao?? tôi thì đang rất đói đây..
Cô gật đầu lườm anh nói:
-Tại ai vừa về đã trêu chọc khiến tôi quên luôn bữa tối..anh còn dám nói nữa..
Không muốn chọc mèo nhỏ giận dữ thêm anh đành nhận tội nói:
-Rồi..rồi...tôi sai..giờ chúng ta đi ăn được chưa??
Miệng cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-dang-yeu-cua-tong-giam-doc-than-bi/94762/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.