Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100
Chương sau
Trong phòng khách ba người đàn ông vẫn nói chuyện vui vẻ.. Lão quản gia mang khay Cafe đi vào trên gương mặt ông tràn đầy vẻ bất đắc dĩ và khổ sở.. Đặt ly cafe thứ nhất xuống bàn chỗ Tiêu Dật ngồi.. Hai ly còn lại thì để chỗ Gia Huy và Gia Kiệt.. Nãy giờ ngồi nói chuyện cũng đã rất lâu có chút khát nước nên khi nhìn thấy ly Cafe đá để trước mặt mình Tiêu Dật liền lấy muỗng khuấy đều.. Hai người kia cũng làm như vậy động tác của ba người đều giống nhau.. Tiêu Dật cầm ly Cafe lên định uống ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt nhăn nhó của ông quản gia mày nhíu lại hỏi: -Ông bị sao vậy??trong người không được khoẻ à?? Lão quản gia miệng ấp úng muốn nói rồi lại không mở miệng được ông cố gắng lấy dũng khí để khai ra chân tướng vụ việc. Chợt nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh chứa đựng tia cảnh cáo truyền từ Bảo Ngọc thì bao nhiêu dũng khí lúc nãy đều tan theo gió. ông vội lắc đầu trả lời trái với lương tâm: -không có gì đâu Cậu Tiêu Dật.. Chắc tại lão già rồi lên cơ thể có phần mệt mỏi, khó chịu chốc nữa uống thuốc là sẽ khỏi ngay thôi. Tiêu Dật và hai người kia nghe lão quản gia trả lời thì cũng không hỏi gì thêm nữa đặt ly Cafe lên miệng.. Bảo Ngọc ở ngoài nín cười chờ xem kịch vui xảy ra ở bên trong miệng lẩm bẩm đếm số ngược: - 3...2..1..big go"! Tiêu Dật ngửa cổ uống một ngụm lớn Cafe không kịp nhổ ra đầu lưõi tê dại mất cảm giác, cổ họng mặn chát mặt cũng biến sắc..ho sặc sụa.. Gia Huy và Gia Kiệt uống một ngụm nhỏ vào miệng liền phun hết ra miệng hai người có chút mặn mặn chát chát. Nhưng không thê thảm như Tiêu Dật bởi vì lượng muối trong Cafe của hai người ít hơn rất nhìều so với ly Cafe của anh ta. Ba người đều nhìn ly Cafe vừa uống lại ngẩng đầu nhìn lão quản gia với sắc mặt đen thui muốn ông cho một lời giải thích.. Thì bỗng nghe thấy tiếng cười trong trẻo đầy sảng khoái của một cô gái cất lên vang vọng vào bên trong.. Bảo Ngọc ôm bụng cười đến đau cả ruột mà không hề biết có người đã đứng sau lưng mình từ lúc nào?? Một giọng nói trầm ấm mang theo ngữ điệu cưng chiều: -Ngọc nhi"!em lại lén lút bày trò nghịch ngợm gì rồi hả?? Nghe giọng nói quen thuộc của Hàn Phong cô liền xoay người ôm cổ anh giọng nũng nịu nói: -Người ta không có à nha"! Chỉ tại cái tên Tiêu Dật đáng chết kia cư nhiên nói xấu em lên em mới cho hắn một bài học nhớ đời.. Hàn Phong cũng không nói gì chỉ nhếch miệng cười ôm Bảo Ngọc đi vào phòng khách ngồi xuống ghế Shopha.. Bảo Ngọc nép mình vào lồng ngực hưởng thụ vòng tay ấm áp của anh. Rồi chợt nhớ ra điều gì đó cô vội ngồi dậy nói với Lão quản gia: - Bác ơi"!xuống lấy cho cháu ly nước ép trái cây hồi nãy cháu có dặn bác rồi đấy.. Lão quản gia kích động mừng đến muốn rớt nước mắt, ông không muốn ở đây.. Hứng chịu những ánh mắt như hình dao găm của Tiêu Dật và Gia Huy, Gia Kiệt bèn xoay người rời đi miệng ông kông ngừng nói lão là vô tội... Tiêu Dật dường như cũng bắt đầu hiểu ra người bỏ muối vào ly Cafe là ai?? Anh dùng ánh mắt toé lửa hung hăng trừng mắt với Bảo Ngọc.. Cô cũng đâu chịu yếu thế mở to hai mắt trừng lại..Tiêu Dật tức đến nghẹn họng gằn từng chữ: -Cô gái nhỏ"! Có phải trò này là do cô làm không?? Bảo Ngọc mỉm cười hếch cằm lên liếc Tiêu Dật một cái khiến anh ta lạnh sau gáy và sống lưng.. - phải nha"! Cũng tại có người nói tôi không xấu, không đẹp mập ú chọc vào là bị cắn. Rồi liếc nhìn về phía Gia Huy, Gia Kiệt đang đứng ngẩn người thì Bảo Ngọc cao giọng nói: - Còn có người nói tôi là sủng vật, là động vật quý hiếm..ai nhỉ?? Ba người đàn ông đều im lặng,..Tiêu Dật cố gặng nặn ra nụ cười cực kì khó khăn. trong lòng không ngừng than thầm. Từ nay giở đi anh sẽ không dại dột mà gây chuyện với tiểu ác ma này nữa Bởi vì anh không đấu lại được cô...còn bị chỉnh thật thê thảm. Hàn Phong vuốt nhẹ tóc Bảo Ngọc giọng lạnh nhạt nói: -Tiêu Dật tôi không ngại ném anh ra ngoài vì cái nụ cười ngu ngốc của anh đấy!! Rồi anh quay sang nhìn Gia Huy và Gia Kiệt đang dán chặt mắt vào bảo bối đang nằm trong ngực anh. Gương mặt Hàn Phong tối sầm lại cất giọng lạnh lẽo: - Còn nhìn cô ấy nữa anh cũng sẽ đá hai đứa ra ngoài giống Tiêu Dật đấy.. Bảo Ngọc nằm trong lòng anh cũng lặng lẽ quan sát hai người họ hoà ra là em trai của Hàn Phong trông cũng khá giống nhau đấy chứ.. Gia Huy và Gia Kiệt vội vàng thu ánh mắt nhìn lại không nhịn được bèn lên tiếng hỏi: -Anh trai"! Cô ấy là ai vậy?? Dù họ cũng đã đoán được cô rất quan trọng với Anh Hàn Phong nhưng họ vẫn muốn hỏi cho chắc chắn một chút Với lại họ cũng không ngờ mèo nhỏ trong miệng Tiêu Dật nói lại là một cô gái rất xinh đẹp, đáng yêu như vậy nhưng xem ra không hề đơn giản.. Hàn Phong chỉ hừm một tiếng rồi trả lời giọng đầy sủng nịnh: -Cô ấy là chị dâu tương lai của hai đứa.. Ba người sáu con mắt mở to hết cõ khi nghe Hàn Phong tuyên bố.. Bảo Ngọc ngẩng đầu bĩu môi chu miệng nói: -Người ta còn chưa đồng ý nga"! Làm gì đã thăng lên chức chị dâu tương lai chứ! Hàn Phong nở nụ cười rực rõ ghé sát tai Cô khẽ nói: - Nếu như em chưa thể đồng ý"! Anh nguyện ý cùng em về phòng ngủ lên giường thảo luận một chút đấy Ngọc nhi!! Chỉ cần nghe đến đó thôi Bảo Ngọc liền rụt cổ khoé miệng giật giật lòng gào thét: - Thật quá đáng"! Hàn Phong anh là tên yêu nghiệt"! Đánh chết anh...A..Cầm thú..A
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100
Chương sau