Thời gian chỉ còn tích tắc vài giây..Tiêu Dật nhếch mép cười anh nhẹ tách một sơi dây kim loại mỏng dính vào sợi dây đồng màu trắng..
Khi thời gian chỉ còn lại 2 giây đếm ngược..
..Tách..Tít..tít..tít..
Đồng hồ hẹn giờ nổ bỗng nhiên dừng lại..số liệu trên màn hình thông báo boom đã bị vô hiệu hoá..
Bảo Ngọc thở phì phò chưa bao giờ cô lại có cảm giác cái chết như gần ngay trước mặt..
Những người xung quanh chứng kiến cảnh Tiêu Dật cắt sợi dây đồng màu trắng khiến họ thót tim tưởng rằng họ sẽ lìa đời...thật không ngờ là cái mạng bọn họ vẫn còn được giữ..
Mọi người dần rời khỏi đi làm công việc của mình..Tiêu Dật đứng dậy..
Bảo Ngọc vội chạy đến nhìn anh ta bằng ánh mắt bái phục khiến Tiêu Dật lạnh sống lưng anh cười gượng nói:
-Cô bé nhỏ!em nhìn tôi như vậy là có ý gì đây??
Bảo Ngọc lắc đầu gương mặt rạng rỡ cười nói:
-không có..nga!!tôi chỉ cảm thấy anh rất giỏi cho nên..hi..hi..muốn nhờ anh một chuyện được không??
Tiêu Dật nhíu mày thầm nghĩ:
- rốt cuộc tự nhiên sao cô ta lại ngoan, nói chuyện nhẹ nhàng không phải là sợ boom nổ nên giờ đầu có vấn đề đó chứ..nhưng thôi để xem cô bé này dở trò gì?
Anh gật đầu lên tiếng:
-được!!cô nói tôi nghe thử xem??
Bảo Ngọc mừng rỡ cô cất giọng nịnh nọt:
-hi..tôi biết anh là người tốt mà..vậy anh có thể chỉ tôi vài cách để phá boom không??
Tiêu Dật nghe xong thì mặt đen lại gương mặt u
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-dang-yeu-cua-tong-giam-doc-than-bi/2071208/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.