Bảo Ngọc chưa kịp mở miệng xin học bắn súng mà anh đã từ chối gương mặt xụ xuống..
Bỏ khẩu súng cất vào chỗ cũ..Cô ôm cánh tay Hàn Phong làm nũng cất giọng năn nỉ:
-Hàn Phong"!cho em học đi mà"!chỉ dạy một chút xíu về bắn súng thôi..cho em học nha!!
Hàn Phong cău mày hừ lạnh nói:
-Anh đã nói rồi"!Không là không..em làm cách gì cũng vô dụng..
Nghe Hàn Phong nhất quyết không cho cô học..
Bảo Ngọc liền giả bộ giận dỗi mắt rưng rưng cố nặn ra một giọt nước mắt cất giọng buồn thiu:
-Hic...người ta chỉ muốn học để phòng thân những lúc gặp nguy hiểm thôi mà...
Hàn Phong nhìn cô đang tủi thân thở dài nói:
- không phải anh không muốn cho em học mà bởi vì học bắn súng rất cực khổ, phải luyện tập chăm chỉ, còn dễ bị thương..em có chịu được không??
Bảo ngọc thấy anh có vẻ thoả hiệp liền ngồi thẳng dậy gật đầu nói:
-em chịu được"!chỉ cần Hàn Phong dạy em sẽ cố gắng học thật tốt..
Kéo cô vào trong lòng anh nhẹ cất giọng cưng chiều:
-Mèo nhỏ không cần phải cố gắng ..
Anh có đủ sức để bảo vệ em.
Điều anh cần là bảo bối của anh được vui vẻ, hiểu chưa??
Bảo ngọc cảm thấy hốc mũi cay cay cô ôm chặt Hàn Phong nở nụ cười ngọt ngào đáp:
-Ân..người ta hiểu rồi"!anh nói làm em cảm động sắp khóc rồi luôn nè"!
Hàn Phong nhéo nhẹ má cô sủng nịnh nói:
-Em thật ngốc"!Chỉ nói có vậy thôi mà đã làm em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-dang-yeu-cua-tong-giam-doc-than-bi/2071206/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.