Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100
Chương sau
Hàn phong mỉm cười gật đầu ôm eo bảo ngọc đi về phía bàn ăn kéo ghế ngồi cho cô.. Anh ngồi đối diện cô hai người bắt đầu dùng bữa sáng.. Bảo ngọc ăn được một ít.. Nhìn mèo con đáng yêu đang nằm yên trong lòng cô ngẩng đầu miệng muốn mở rồi lại thôi.. Hàn phong thấy Bảo Ngọc muốn nói lại thôi anh lau miệng chống cằm mỉm cười cất giọng dịu dàng: -Sao??em có gì hỏi xin gì thì nói đi??anh nghe?? Bảo Ngọc nghe vậy miệng ấp úng nói: -Hàn phong"!mèo con rất tội nghiệp chắc nó bị người ta bỏ rơi em có thể nhận nuôi nó không?? (edittor:Chị ngốc qá mèo ng.ta cài vào mà chj tuog nó bi bỏ nhìn mèo mập ú vậy chắc dc nuôi ăn nhiều làm gì có gjốg mèo bị bỏ đâu) Hàn phong thở dài thầm nghĩ:" mèo nhỏ của anh quá lương thiện mà con mèo đó đã không còn gây nguy hiểm.. Cho nó làm vật nuôi bên Ngọc nhi cũng được " Nhìn ánh mắt tha thiết, gương mặt đầy sự mong chờ anh không nỡ trêu cô liền gật đầu giọng sủng nịnh: -Chỉ cần em thích là được rồi"!nhưng có mèo con mà không để ý tới anh là anh sẽ ném nó ra đường.. Bảo Ngọc lè lưỡi nói: -Dạ"!đại nhân ngài là quan trọng nhất với thiếp.. Hàn phong nhéo nhẹ má cô cưng chiều nói: -Em đó"!mèo nhỏ tinh nghịch" Bảo ngọc cười hì hì nói: - tại hôm qua người ta xem phim cổ trang bắt trước nói theo em thấy hay hay nha"!.. Ăn bữa sáng xong, Cô bế mèo con trong tay suy nghĩ xem lên đặt tên gì cho nó cô hỏi thử ý kiến của Hàn phong.. -Ngọc nhi"!em cứ lấy đại một tên cho nó là được"!Hàn phong vuốt nhẹ tóc cô trả lời.. Đôi mắt Bảo ngọc sáng lên vui mừng xoay con mèo vài vòng nói: -A..nghĩ ra rồi...ta sẽ gọi mày là Tuyết tuyết bởi vì lông mày rất trắng"! Hàn phong cũng thấy tên này khá hay..nhìn trời đã nắng lên vỗ nhẹ má cô ôn nhu nói: -chúng ta vô nhà thôi"!ở ngoài lỡ bị bệnh là chuyến đi chơi ngày maivcủa em sẽ huỷ bỏ đó"! Bảo Ngọc cười tươi nghĩ đến cuộc đi chơi thì vui vẻ hát la la ôm Tuyết tuyết cùng Hàn Phong đi vào nhà.. Bóng dáng hai người in trên cỏ non dưới ánh nắng nhạt màu của buổi sáng tạo nên bức tranh hiền hoà với thiên nhiên tuyệt đẹp.. -
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100
Chương sau