Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100
Chương sau
Mở cửa phòng ông quản gia bưng một hộp y tế để gần đầu giường.. Hàn phong bước vô kêu lão quản gia đi xuống.. Anh đi đến bên Bảo Ngọc nhẹ nhàng nói: -mèo nhỏ tới giờ phải thay thuốc vết thương rồi"! bảo ngọc ngạc nhiên tròn xoe mắt nói: -bác sĩ đâu"?? Không phải anh định thay thuốc cho em chứ?? -phải không có bác sĩ "!hừ em đừng mơ tưởng cho người khác đụng vào em"!Hàn phong hừ lạnh.. bảo ngọc cười tủm tỉm nói: -Anh thật bá đạo"mà anh có biết băng bó thay huốc không vậy"?? Hàn phong liếc cô không biết xấu hổ nói: -Anh chưa từng làm"! Bảo ngọc mặt méo xẹo đẩy anh.. -Tránh ra"!anh không biết mà đòi làm..để anh băng em sẽ không còn mạng"! Hàn phong không nói xoay người lấy hộp y tế..cởi áo sơ mi của cô bắt đầu công việc thay thuốc.. Bảo Ngọc tính đứng dậy bỏ chạy ngước nhìn ánh mắt lạnh băng như muốn giết người.. Cô ngồi xuống ủ rũ thở dài:! - đành chịu"!ai bảo cô đã chọn người đàn ông bá đạo này rồi.."! Từ trên lầu truyền xuống tiếng la hét : -Hàn Phong"!đau quá"!anh bôi thuốc nhẹ thôi'! -Anh làm gì "!!chỗ đó em đâu có bị thương"! -Anh đừng băng miếng vải quá dày vậy chứ"! Hàn phong không chịu nổi tiếng la của cô gằn giọng nói: Em im miệng lại cho anh'!còn la nữa anh sẽ cho em biết tay"! Và thế là mèo nhỏ cúi đầu chịu tra tấn hết nguyên buổi sáng vết thương mới được băng bó xong.. Bảo Ngọc tự rút ra bài học..có chết cũng không để mình bị thương nữa nếu không cô sẽ phải chịu dày vò.. -haiz"!!cô không muốn đâu..
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100
Chương sau