Bảo ngọc nhìn thấy bộ dạng lôi thôi của anh thì kinh ngạc có cảm giác rung động và đau lòng nói:
-Tôi không sao.."!Hàn phong có phải trong khi tôi ngủ mê man anh rất lo lắng không??
Anh gật đầu giọng nói có phần tức giận mắng:
-đúng"!! mà sao em ngốc vậy đỡ đạn cho tôi để rồi bị thương em có biết suy nghĩ hay không??
Bảo ngọc cúi xuống rơi nước mắt ủy khuất nhẹ nói:
- từ nhỏ tôi đã một mình không có người thân, không bạn bè...
Sống tới 21 tuổi rồi chưa từng có ai quan tâm đối xử tốt với tôi..tôi không thể đứng trơ mắt nhìn anh bị người ta bắn..
- tôi rất sợ hãi nếu như anh chết thì tôi không còn được cảm giác có người như thế bên tôi nữa..."!
Nước mắt lăn dài trên má, đôi mắt đỏ hoe ngẩng đầu tủi thân nói:
-Tôi rất sợ anh biến mất"!!anh có hiểu không??"!
cô khóc ư "!!Hàn phong ngạc nhiên suy nghĩ:
-chưa bao giờ cô ấy khóc mà giờ vì sợ anh xảy ra chuyện mèo nhỏ lại sướt mướt..
Làm Hàn phong xót thương.một cảm giác trước giờ chưa hề có."!
Gương mặt anh giãn ra không còn vẻ cau mày, giận dữ
lau nhẹ đi nước mắt cho cô dịu dàng an ủi:
-ngoan đừng khóc"! là tôi sai..
em bảo vệ tôi mà tôi còn trách em nhưng sau này đừng làm thế tôi sẽ thấy đau lòng..
Mèo nhỏ em nghe tôi nói đây:
- bây giờ, sau này và suốt đời chỉ để tôi cưng chiều bảo vệ em được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-dang-yeu-cua-tong-giam-doc-than-bi/2071194/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.