Một tuần sau. Chân cô cũng đã tháo bột nhưng đi lại vẫn chưa được ổn định lắm Nhưng nếu bỏ cô ở nhà một mình thì cô có thể đỡ vào vật gì đó để tới một nơi gần mà không cần người khác.
Trước khi Huỳnh Thiên đến công ty. Anh đã đưa cô, đồ ăn vặt, nước uống, điện thoại và máy tính vào trong phòng sách. Nếu cái tivi mà vác đi được chắc anh cũng vác theo luôn cũng nên.
Sau đó. Anh tạm biệt cô và đến công ty. Đầu tiên khi ở nhà một mình, cô đã khập khễnh đi lại giá sách, lấy vài quyển nghiên cứu về pháp y. Tự bản thân cô thấy mấy vụ án được ghi chép trong đó rất thú vị.
Vừa đọc để nghiên cứu vừa uống trà. Quá là tuyệt!
Sau khi đọc hai quyển sách dày, cô nằm ngửa ra ghế, thở dài một hơi. Lượm vài gói đồ ăn vặt và trà đào lên. Mở ra ăn tạm thời.
Ăn xong, cô cầm ly trà đào, đứng dậy rồi chậm chậm đi lại trong phòng. Kiếm xem có thú vui gì đó không, xem có quyển sách nào đó hay hơn không.
Đi đi một lúc thì cô thấy một cái áo khoác treo trên móc, cô đi tới xem thử:“Cái áo này quen quen”
Tự Uyên ngửi thử:“Là áo của mình mà. Sao nó lại ở đây? Tưởng nó mất lâu rồi ch…”
Chợt trong đầu cô hiện lên kí ức về đem ở cửa hàng. Gặp một người đàn ông bị thương, và những sự việc xảy ra đêm đó. Cô đã để lại chiếc áo khoác của mình vì sợ anh lạnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cung-chieu-minh-em/3392603/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.