Tức giận trong người lắm nhưng cô ta không làm được gì. 1 cái mồm thì làm gì đấu lại được 2 cái mồm. Cô ta đành hầm hực bỏ đi.
Tự Uyên đắc ý:"Sao ông chủ quen toàn người có bệnh ngứa mồm vậy?"
"Không quen"
"Ô.. Ra vậy!"
Anh kéo vali đi, cô chạy theo:"Ông chủ! Kéo vali giúp em nữa"
"Có tay có chân tự mà kéo"
Đi được một đoạn thì cô đã thở hì hục, anh thấy vậy đành giảm bước chân ngắn lại để cô theo kịp. Chứ thường thường một bước dài của anh bằng 3 - 4 bước nhỏ của cô. Đi bộ mà làm như đang chạy ma ra tông vậy.
Họ trở về lại căn nhà sau một thời gian đi như chạy trên đường. Cô đã mệt lừ và muốn nhảy lên giường nằm ngủ cho đã sau đó dậy ăn vặt. Nice! Tuyệt vời!
Hôm đó trôi qua. Sang ngày hôm sau, vì sợ cô vẫn bị đau bụng nên cho cô nghĩ phép ở nhà vài ngày để nghĩ ngơi. Lên công ty nhiều việc, đi lại cũng nhiều. Nên anh hạn chế, để cô ở nhà vẫn tốt hơn. Đằng nào ngoài cô ra anh cũng có một trợ lí nữa. Là Nam Lý Sơn chứ ai.
Anh lên công ty từ sớm, còn cô ở nhà nằm lỳ đến gần trưa mới mò mặt dậy đi đánh răng rửa mặt. Rồi đi xuống bếp lục nồi xem có gì để ăn không. Chẳng thấy cái gì bỏ vào bụng cho được.
Cô đành lôi gói mì tôm ra pha ăn. 5 phút sau, cô chuẩn bị gắp một miếng lên ăn thì anh đi làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cung-chieu-minh-em/3392594/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.