Ngày hôm nay. Cũng là ngày đầu tiên mà cô đi làm. Ái chà! Đã là 6 giờ 35 phút rồi mà vẫn còn ngủ nướng, chảy nước miếng đầy miệng thế kia.
Reng! Reng! Reng!
Báo thức kêu ing ỏi, cô thò tay tắt luôn. Đến một lúc sau cô mới giật mình bật dậy, cầm cái đồng hồ lên xem. Đậu Xanh!!! 6h45!
Cô ném mạnh cái đồng hồ vào góc tường, và đổ tội cho nó là ăn hại, không làm được tích sự gì. Nó chỉ đành ngồi trong góc, tủi thân mà khóc: Rõ ràng là mình kêu rồi mà con người đó không dậy ấy chứ. Sao lỗi lại là của mình? Tại sao??
Cô vội vàng lao xuống giường, phóng thẳng vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt rồi trở lại phòng, thay đồ và cô vẫn không quên tạm biệt con mồm lèo đang ngồi trước cửa.
Nó nhìn cô với ánh mắt thờ ơ, vì nó đã quen với cái cảnh này nhiều lần rồi. Sau khi cô rời đi, căn nhà lại trở về cảnh yên tĩnh. Chưa được bao lâu thì cô trở về, chạy về lúc lọi một lúc rồi chạy đi. Tại nãy cô để quên điện thoại ở nhà.
Haizz! Con người ngu ngốc!? -Nội tâm của bé mèo.
Trên đường. Cô mặc một bộ váy trắng, phần trên được nối với vai bằng 2 sợi dây, tà váy dài qua đầu gối, họa tiết có mấy hình hoa. Chân đi đôi giày cao gót trắng, xõa tóc giãn dị. Mặc giày cao gót mà chạy như vậy đấy. Thực nữ dữ chưa?
Đang vội mà phải đứng chờ đèn đỏ. Trời ơi. Cô muốn bắt taxi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cung-chieu-minh-em/3392583/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.