Lúc này, Phó Vũ Hàn đang vội lái xe tìm Trần Băng. Còn cô thì đang ngồi bơ vơ bên một bờ hồ. Cũng có nhiều lần cô nghĩ quẩn, định nhảy xuống. Nhưng rồi cô lại suy nghĩ:
" Tại sao chỉ vì thất tình mà lại phải chết. Thật không đáng
Không có người này thì sẽ có người khác. Tuy mình và Vũ Hàn thật lòng yêu nhau. Nhưng lại không có duyên với nhau.
Tại sao ông trời lại muốn trêu ghẹo con người như vậy chứ? Tại sao? "
Cô vừa khóc vừa nghĩ
Cũng đã gần 10 giờ đêm rồi. Cô đơn, thất vọng, đau khổ. Những thứ này cứ bao vây lấy cô làm cô thật sự rất khó chịu. Muốn tìm người để tâm sự cũng khó đến vậy sao? Cô chợt nhớ đến Lâm Mẫn Nhi. Định gọi điện cho cô nhưng vì sợ đã khuya nên còn làm phiền nên thôi
Nhưng rồi cô lại cầm lấy chiếc điện thoại trong tay. Lấy hết can đảm để gọi điện cho Lâm Mẫn Nhi. Bên đầu dây kia trả lời với giọng đầy sự ấm áp:
" Alo "
" Mẫn Nhi à, cậu đa ngủ chưa? "
" Là Trần Băng à, Mẫn Nhu vừa mới ngủ. Cô tìm cô ấy có chuyện gì không? "
Trả lời điện thoại của cô không phải là Lâm Mẫn Nhi mà là Phong Vĩnh Kỳ. Cô cảm thấy thật ngại vì đã làm phiền nên nói:
" Thật ngại quá, đã tối rồi còn làm phiền cậu ấy. Thật ra cũng không có gì quan trọng. Xin lỗi hai người nha "
" Không sao "
" Tôi... tôi tắt máy đây. Ngủ ngon "
Nói rồi, cô tắt máy rồi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-tai/746732/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.