Tối đó khi anh từ công ty trở về. Cảm thấy thật sự rất mệt mỏi nên lên thẳng trên phòng nghỉ ngơi. Vừa vào tới phòng đã thấy cô ngồi đọc sách. Vì đã gần khuya nhưng thấy cô vẫn chưa ngủ nên anh đi thật chậm, không ra tiếng bước về phía cô. Anh cởi chiếc áo khoác mình đang mặc, khoác lên người cô làm cô xoay ra xem là ai. Khi thấy anh đã về, cô đứng dậy khỏi chiếc ghế rồi nói:
" Anh về rồi, đã ăn gì chưa? "
" Anh đã ăn món cơm lúc sáng em làm rồi. "
" Sao giờ này lại không chịu đi ngủ? Đợi anh sao? "
Anh dừng một lát rồi nói tiếp
" Ừm. Thôi, anh mau thay quần áo nghỉ ngơi đi. Bây giờ anh cũng đã mệt rồi. Em ngủ trước đây "
Nói rồi, cô tiến đến bên giường, đắp kín mền rồi ngủ
Sáng hôm sau khi cô thức dậy liền vội chạy ngay xuống nhà dưới để ăn sáng. Đúng lúc anh chưa đi làm nên xem như cũng có người vừa ăn, vừa trò chuyện với mình. Nhớ lại mấy hôm trước mẹ Liễu rủ cả hai cùng đi du lịch nên cô hỏi anh:
" Vĩnh Kỳ, ba mẹ em muốn hai chúng ta cùng đi du lịch với họ. Anh có đi được không? "
" Anh xin lỗi. Do công việc gần đây đột nhiên nhiều hơn nên chắc là anh không đi được rồi "
" Thôi, không sao đâu. Anh ăn nhanh đi còn đi làm nữa "
" Anh đi đây, tạm biệt bảo bối "
" Tạm biệt "
Khi anh đã dần đi khỏi, cô tỏ vẻ mặt ủ rủ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-tai/746727/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.