Chiều đến, cô nhấc điện thoại trên bàn, bấm một dãy số điện cho ai đó. Gương mặt háo hức của cô làm cho ba Lâm mẹ Liễu đoán được phần nào. Điện thoại gọi nhưng vẫn chưa thấy ai trả lời. Cô định tắt đi thì nghe tiếng trả lời:
" Anh nghe đây, Mẫn Nhi "
" Ba mẹ kêu em gọi anh qua đây ăn cơm tối. Sao hả, có qua được không? "
" Là thành ý của ba mẹ, đương nhiên anh nhận. Nhưng nếu như ba mẹ không kêu em em có gọi cho anh không? "
" Ammmm.... không biết. Thôi, anh qua nhanh nha. Tạm biệt "
" Tạm biệt "
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, cô nhìn điện thoại rồi cười hạnh phúc. Thấy con gái ngốc của mình như vậy, hai ông bà cũng thấy vui. Khi anh đến Lâm gia, cô nhanh chóng chạy ra khoác tay anh cùng vào. Anh ngừng lại một lát để chào hỏi ba Lâm mẹ Liễu.
Vào bàn ăn, anh liên tục gắp thức ăn vào đầy chén của cô. Thấy vậy, mẹ Liễu nói:
" Mẫn Nhi, con chỉ mới đi có mấy tháng mà ta đã thấy con có vẻ tròn ra thì phải. Em nói có đúng không, ông xã "
Bà nhìn cô nói rồi quay sang nói với Lâm Nhất Thiên, cười trêu chọc cô
" Em nói phải "
" Là anh ấy ngày nào cũng bắt con phải ăn. Nếu như con ở đó một năm chỉ sợ khi về Lâm gia, hai người không nhận ra con "
Cô nói rồi nhìn anh với ánh mắt trách móc
" Anh chỉ là đang đánh dấu chủ quyền thôi. Với lại, vợ của anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-tai/746725/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.