Nhã Thần nhìn Tiểu Hà, cô vẫn nhìn anh bằng ánh mắt ngây thơ ấy. Anh đi lại chỗ cô, cười hỏi.
"Sao thế? Không sợ anh làm gì em à?"
Tiểu Hà lúc này mới cảm thấy không đúng. Bình thường ở nhà cô hay ngủ cùng em trai, đặt một chiếc gối ôm ở giữa. Vì cô rất sợ ma, nên không dám ngủ một mình. Cô quên mất đây là Nhã Thần, dù gì cũng là người lạ mà, làm sao mà tùy tiện ngủ cùng được?
Cô cười gượng, gãi đầu nói.
"À vậy thôi ạ! Anh cứ đi nấu ăn đi!"
Họ cùng nhau ăn tối rất ngon lành, sau đó thì lên sân thượng ngồi ngắm thành phố về đêm. Không khí ở nhà anh thật thoải mái, không cần phải suy nghĩ gì nhiều về những chuyện không vui.
Sau đó, Nhã Thần đưa Tiểu Hà đến phòng ngủ cạnh phòng mình rồi mở cửa ra.
"Phòng của em đấy! Vào đi!"
"Anh ở phòng bên cạnh, có gì thì gọi anh!"
Nhã Thần nói rồi quay về phòng mình. Tiểu Hà đứng nhìn căn phòng ngủ rộng lớn mà thích lắm, nằm xuống một cách thoải mái. Cô ôm chiếc chăn bông trắng vào người, nhớ đến sự dịu dàng của Nhã Thần. Anh ân cần nhẹ nhàng với cô trong mọi lúc, từ lúc bôi thuốc cho cô, ôm cô vào lòng. Cô nhớ đến lúc anh xông vào nhà dẫn cô đi, rời khỏi nơi đã làm cô tổn thương.
Cô nhận ra Nhã Thần rất tốt với mình, trong lòng cũng cảm nhận có chút rung động.
...
Đêm khuya, Tiểu Hà lạ chỗ trở mình mãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-tai-hao-sac/2795685/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.