Anh ngồi thu mình lại ở một góc, cây kem trong tay đã tan chảy ra từ bao giờ.
Tại sao vậy? Tại sao... em vẫn còn chưa nghe anh giải thích lời nào mà đã như vậy rồi? Không phải anh đã nói... có chuyện gì không vui em đều có thể trút giận lên người anh hay sao? Tại sao em lại không mắng anh? Tại sao em lại không đánh anh? Tại sao em lại làm như vậy chứ?
Có phải... sau khi em đi rồi, thứ còn lại giết chết anh, giết chết tình yêu của chúng ta, là kỉ niệm không?
Xem cô độc như cơm bữa.
Nhưng cớ sao thật khó nuốt?
Xem bóng đêm như một loại ấm áp.
Nhưng cớ sao lại khó ngủ?
Đành phải tự chúc mình ngủ ngon.
Không ai bên cạnh cả.
Muốn quên nhưng lại không nỡ quên.
Đêm nhanh chóng đến, Tiểu Hoàng theo lời của La Duật mang bữa tối và thuốc sang cho Nhã Thần, nhưng lúc này anh đã nằm ngủ ở trên sô pha. Người đàn ông này, ngay cả ngủ mà cũng không yên giấc, cũng đau đớn đến như vậy, trán không ngừng toát mồ hôi, nước mắt vô thức chảy ra.
Nó đứng chết lặng, nghẹn ngào không dám gọi anh dậy.
Cả đêm đó anh đã không ăn không uống, cứ thế mà nằm một mình trong phòng. Trong đầu anh cứ vọng lại tiếng cười nói giữa anh và Tiểu Hà ngày trước, khó ngủ đến lạ. Anh tự thu mình lại, tự ôm lấy thân mình. Bên cạnh anh đã không còn bóng lưng nhỏ nhắn ấy, không còn ai đến ôm anh thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-tai-hao-sac/2795568/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.