Nhã Thần đứng một mình ở phòng khách, nhìn chiếc váy cưới lộng lâỹ ngày nào. Bây giờ nó vẫn đẹp như thế, nhưng người đẹp nhất trong cuộc đời của anh đã không còn để mặc nó nữa. Anh đứng đó thở dài, cái thở mệt mỏi và não nề.
"Tiểu Hà! Em thấy anh bây giờ thành ra như vậy... có phải là đáng đời anh lắm không?"
Anh gục đầu, tay sờ lên vạt váy. Bỗng nhiên từ trong khoảnh khắc ấy, có một bàn tay như đang nắm lấy tay anh. Nhã Thần bất giác ngẩng đầu lên, người con gái mà anh yêu đang ở trước mặt. Cô thật xinh đẹp, mặc chiếc váy cô dâu mà hai người đã cùng nhau chọn.
Tiểu Hà nhìn anh cười dịu dàng, xoa đôi gò má của anh.
"Đồ ngốc! Sao anh lại nói như thế được chứ?"
Anh nhìn thấy cô, hai mắt liền ngấn lệ. Anh biết những gì mà mình đang nhìn thấy, chỉ là ảo giác của chính mình mà thôi. Nhưng tại sao, anh vẫn không thể kìm nén được cảm xúc của mình, lại đau đớn đến như vậy. Nước mắt cứ thế trào ra không kiểm soát được, Nhã Thần gục ngã, ngồi bệt xuống đất. Tiểu Hà ngồi theo anh, nhìn anh khóc thương tâm như thế mà cũng vô cùng đau xót.
"Nhã Thần... sao anh lại khóc. Gặp được em rồi, anh phải vui chứ?"
Nhã Thần nức nở, tay run rẩy với lấy tay cô. Tại sao đã ở gần nhau như thế này rồi, mà khoảng cách trong lòng lại xa đến nỗi không thể với được như thế? Anh khóc không thành tiếng, chỉ nghe được những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-tai-hao-sac/2795562/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.