Sau một hồi ngồi xe thì cũng gần đến địa chỉ định sẵn. Cô bảo tài xế xe dừng lại rồi trả tiền, cô đi từ từ đến nới đã hẹn. Trong lúc đi cô lúc nào cũng suy nghĩ về cách làm sao chúng bắt cô. Suy nghĩ một hồi thì cô nghĩ ra được 2 cách, một là đánh ngất cô, hai làm chụp thuốc mê. Cô nghiên về cách thứ 2 nhiều hơn vì cô cũng có học võ nên 2 người đó sẽ không dùng cách một, một cách thật sự ngu ngốc.
Vừa đến nơi. Cô thấy một thân ảnh nữ đang đứng bên vệ đường. Cô đi thẳng đến đấy. Không chờ người đó quay lại, cô đã lên tiếng " Chào chị gái, hẹn em ra đây làm gì.!" Trên mặt cô hiện lên một nụ cười nhưng lại như không cười. Nụ cười này tùy theo cảm xúc của người đối diện nếu họ vui họ sẽ thấy bạn cười nhưng nếu họ tức giận hay buồn bã họ lại thấy bạn đơ mặt ra.
Nghe xong câu nói của cô, cô ta quay người lại.
"Em gái vẫn nhận ra chị à.!" Cô ta nhếch mép hỏi.
"Nhớ, nhớ chứ.!" Cô điềm đạm trả lời, trong giọng nói xen chút vui tươi và khinh bỉ.
Loading...
"Ồ, vậy à.?" cô ta tỏ vẻ bất ngờ hỏi.
"À mà, chị hẹn đứa em HỌ này tới đây không sợ bị công an bắt lại à.!" Lục Niệm Niệm hỏi và cô ý nhấn mạnh chữ họ.
"Đơn nhiên sợ chứ, nhưng gái à chị không chắc em có thể quay về.!" Cô ta nói rồi nhìn ra phía sau cô.
Cô có thể cảm nhận được chuyển động từ phía sau lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-tai-han-thieu/1736582/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.