Editor: Chi Misaki
Để bù lại tiếc nuối lúc trước, Mục Thiên Dương vô cùng yêu thương chăm sóc Uyển Tình lúc mang thai. Công ty liền không thèm quản, một hai tháng mới đi đến công ty một chuyến, xong việc liền về luôn, hơn nữa còn phải là Uyển Tình đuổi anh đi thì anh mới đi!
Một lần, Uyển Tình kéo tay anh đặt trên bụng mình. Anh không hiểu sao, một lát sau cảm giác dưới lòng bàn tay có cái gì đó động đậy. Anh vô cùng kinh ngạc nhìn cô: “Con.. Con đá anh?”
“Uh`m.”
Mục Thiên Dương nhìn cô, không nhúc nhích, một lát sau anh cụp mắt xuống, hốc mắt có chút bỏng rát.
Anh ôm cô, trách cứ nói: “Em là người phụ nữ xấu!”
“Thực xin lỗi.”
Nếu năm đó anh ở bên cạnh cô... Nếu anh ở đây... Đây là toàn bộ những gì anh nên sớm được hưởng thụ.
Triển Huy cùng Triển Nhan phát hiện ra mọi người đối mẹ vô cùng săn sóc, mẹ lại không đưa hai anh em đi học, thật kỳ quái. Về sau khi phát hiện bụng mẹ đang dần to ra, mới hỏi Ngô Nhã: “Bà nội, mẹ con có phải có tiểu bảo bảo rồi hay không?”
“Đúng vậy, các cháu sắp được làm anh chị rồi, nhất định phải chăm sóc mẹ thật tốt.”
“Làm chị ạ?” Triển Nhan vô cùng đắc ý nhìn Triển Huy một cái, giống như đang nói: anh không cho em làm chị, bây giờ còn không phải em sắp được làm chị rồi sao? Hừ ~
Triển Huy cũng không phải là cực kỳ vui mừng nói: “ Anh vốn là anh mà.” Chẳng có gì thú vị cả.
Bất quá hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-giam-doc/794110/chuong-627.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.