Mục gia đại trạch, Mục lão gia cùng Kim lão phu nhân ngồi cùng một chỗ uống trà. Kim lão phu nhân thở dài: “Mới tìm trở về không được vài ngày đứa cháu gái, mà đã để cho cháu ông bắt cóc, thật sự là luyến tiếc.”
“Bà muốn thấy, là có thể mỗi ngày xem, có cái gì luyến tiếc?” Mục lão gia nói, “Nếu không phải cháu gái bà chạy loạn, đã sớm là người nhà tôi rồi ~”
Kim lão phu nhân bất mãn nói: “Kia phải trách cháu trai ông không đối tốt với nó, không phải lỗi của cháu gái ta!” Bất quá lão nói rất đúng sự thật, bà cũng vui đùa nói vậy, sau đó hỏi: “Ông làm sao vậy? Tâm sự nặng nề, nhớ chắt a?”
“Ai, vừa đi chính là cả tháng, có thể không nhớ sao?” Đáng tiếc đám nhỏ còn nhỏ, để song thân đồng thời rời đi bọn chúng một tháng, bọn chúng chỉ sợ sẽ náo loạn hết lên, Thiên Dương cùng Uyển Tình ở bên ngoài cũng sẽ chơi không vui.
Mục Thiên Dương cùng Uyển Tình nói sẽ mỗi ngày gọi điện thoại, gửi ảnh chụp trở về, ông lão này trước kia cũng đáp ứng thật sự thống khoái, còn nói ngẫu nhiên không gửi về cũng không sao đâu, làm sao có thể hiện tại lại luyến tiếc? Kim lão phu nhân biết ông có tâm sự, nói: “Có chuyện gì không thể nói cho ta biết? Làm ra bộ dáng như vậy, còn không phải muốn nói cho ta nghe?”
Mục lão gia bị nói trắng ra tâm sự, nhịn không được da mặt đỏ lên. Thật sự là không đáng yêu, cũng chỉ có Kim lão đại mới tiêu thụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-giam-doc/794077/chuong-594.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.