“Đủ mềm!” A Thành hét lớn một tiếng, mạnh mẽ ôm chặt cô, nhanh nhạy nói với Tôn Chí: “Còn không mau buông ra.”
“Ai muốn cô ấy.” Thiên Tuyết náo loạn, trực tiếp muốn dùng chân đá Tôn Chí chạy đi.
“Đây là chị của anh, chị của anh.”
Thiên Tuyết sửng sốt, ngừng lại, nhìn về phía sau anh.
Tô Chí Mẫn lại cầm lấy chân của cô, hừ lạnh nói: “Dám đánh tôi, tôi chắc canh không để cho em trai tôi cưới coo1”
A Thành bất đắc dĩ thở dài: “Chị buông cô ấy ra trước đi!”
“Không!” Tôn Chí Mẫn cũng là người mạnh mẽ.
Uyển Tình cùng con đứng ở một bên, mày chau mặt ủ.
Thiên Tuyết lúc này hiện ra một tư thế quỷ dị: nửa người trên bị A Thành ôm lấy, một chân bị Tôn Chí Mẫn kéo trên không trung, chân còn lại để trên mặt đất.
“Cô thật là lợi hại.”
Đương Đương nói, thử đem thân thể nhỏ ngửa ra sau, dựa vào người Uyển Tình, sau đó giơ một chân lên phía trước.
Uyển Tình dưới tình thế cấp bách vội kéo bé vào trong ngực, đánh lên mông bé một cái, bé liền nước mắt lưng tròng nhìn cô, vô cùng oan ức.
“Không cho phép nghịch.” Uyển Tình thấp giọng nói, nhớ lại nên phá cục diện này như thế nào.
“Chị, em sai rồi...” Thiên Tuyết biết liền thay đổi, lập tức giải thích với Tôn Chí Mẫn, lại đáng thương tội nghiệp kêu A Thành: “Chân em đau...”
“Cô ấy là Thiên Tuyết, chị mau buông cô ấy ra.” A Thành nói với Tôn Chí Mẫn.
“Lại vẫn Thiên Tuyết!Chị không thích, để cho cô ta ngốc hai giờ như thế... chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-giam-doc/794064/chuong-581.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.