Mục Thiên Dương nhìn sắp xếp của tiểu Cẩu, xoắn xuýt trong chốc lát, nói: “Ta nhớ rõ …Lúc ta đưa ảnh chụp cho các ngươi... Tiểu Cẩu chỉ có ba chân.”
“Đúng vậy!” Xưởng trưởng thực tự hào nói “Cho nên chúng ta liền đem một cái chân khác lắp vào!”
Mục Thiên Dương: … Đặc biệt sao, ai kêu các ngươi tự chủ trương lắp vào a! Nó vốn chính là như vậy! Vốn chính là như vậy!
Mọi người phát hiện biểu tình của anh không thích hợp lắm, mới khẩn trương lên: “Mục … Mục tổng, có vấn đề gì sao?”
“Không... “ Mục Thiên Dương nghĩ đến bọn họ cũng không dễ dàng gì, hơn nữa tạo hình của con chó nhỏ xác thực là rất đáng yêu. Chẳng phải là Uyển Tình hay bịa ra những câu chuyện xưa của Uông Uông để kể hay sao? Anh cũng giả bộ như vậy... Ắt hẳn là không có việc gì đi?
“Vậy... Anh xem món đồ chơi này có vừa lòng không?”
“Vừa lòng.” Mục Thiên Dương gật đầu, mang theo món đồ chơi về nhà. Trên đường đi rất là buồn bực, vạn nhất Đinh Đinh không hài lòng thì làm sao bây giờ? Vạn nhất cô bé muốn Uông Uông chỉ có ba chân thì làm sao bây giờ?!
Mục Thiên Dương càng nghĩ càng không yên tâm, đi vào cửa lại thấy đại sảnh phòng khách không có người, lập tức cầm món đồ chơi lén lút đi lên lầu. Ở ngoài cửa do dự một chút, vạn nhất nếu có đứa nhỏ ở bên trong... Liền cho bọn chúng xem đi.
Mở cửa ra thấy đứa nhỏ không có ở đó, anh cảm giác vừa thất vọng lại vừa may mắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-giam-doc/794019/chuong-536.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.