Uyển Tình dừng một chút lẩm bẩm nói: “Một bó hoa hồng đã nghĩ cầu hôn……”
Mục Thiên Dương ngẩn ra, phát hiện ánh mắt của cô phiêu bốn phía, tựa hồ như muốn tìm cái gì vây. Anh hiểu được, lấy từ trong ví ra nhẫn kim cương màu ngọc bích của bốn năm trước, chậm rãi vững vàng……..Đeo vào ngón tay áp út của cô.
“Ngón áp út của em còn dài hơn ngón trỏ.” Anh nói.
Uyển Tình cắn môi nói: “Nghe nói người như vậy sẽ trải qua bệnh phát sinh.”
“Nói bừa! Đây là đại biểu hôn nhân của em rất lâu, một khi kết hôn, liền tuyệt đối sẽ không ly hôn, sẽ bạch đầu giai lão.”
Uyển Tình cười, giơ tay ôm lấy cổ anh, nghiêm túc nói: “Thiên Dương……..Em chưa từng ngừng yêu anh………”
“Anh cũng vậy.” Mục Thiên Dương mạnh phủng ở trên mặt của cô, hôn đi lên…….
“A____” Uyển Tình thở nhẹ một tiếng, lập tức đứng không vững, bị anh ấn ngã xuống giường, “Ngô……Hoa…….”
Mục Thiên Dương ôm cô nhanh một chút, đá bó hoa đi___quả thực là lợi dụng người ta xong, liền đá rơi người ta!
Hai người quấn lấy nhau cùng một chỗ, trong không khí tràn ngập hơi thở làm người ta mặt đỏ tim đập, cùng với hô hấp không ổn định của bọn họ.
Nghỉ ngơi một lát, Uyển Tình nói: “Tuy rằng……Em rất không muốn phá hư không khí. Nhưng mà………Đứa nhỏ đâu?”
“Đang xem TV.” Cả người Mục Thiên Dương toàn mồ hôi, còn đặt ở trên người cô, cúi đầu hôn vụn vặt lên trên khuôn mặt của cô……..
“Đừng tới……..” Uyển Tình cầu xin nói.
“Em nợ anh ba năm, một lần sao đủ?”
“Về sau trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-giam-doc/794003/chuong-520.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.