Uyền Tình thấy bé bị dọa, vội vàng buông Mục Thiên Dương ra đi qua: “Đinh Đinh, đừng khóc, đừng khóc, không có việc gì nha……” “Oa___” Đinh Đinh vẫn khóc lớn, nhìn chằm chằm Mục Thiên Dương dùng sức dậm chân, muốn anh đi. “Chớ sợ chớ sợ, chú ấy không phải người xấu.” Uyển Tình vội vàng ôm bé vào trong phòng. Đang Đang cũng từ phòng khách chạy vào theo, chạy nhanh lên giường, trốn vào trong chăn. Uyển Tình thấy cậu bé như vậy, buồn bực muốn chết. Mục Thiên Dương rượu điên cái gì___đúng! Anh chính là mượn rượu làm càn, cả người anh toàn mùi rượu! Uyển Tình không kịp khuyên Đang Đang, dùng sức an ủi Đinh Đinh. Đinh Đinh khóc khản cả giọng, thân mình nhỏ bởi vì sợ hãi mà run run, tâm Uyển Tình đều phải nát. “Ngoan ngoãn, không có việc gig, chú ấy không phải người xấu, chỉ là âm thanh của chú ấy lớn……” “Ô ô…….” Đinh Đinh ôm lấy cô, “Mẹ, mẹ…….Tìm Văn, chú Văn……Dì Tiếu…….Đánh chú ấy……” “Tốt lắm tốt lắm, mẹ lập tức tìm chú Văn, gọi điện thoại cho dì Tiếu, đánh thành trứng thối có được không?” “Chú ấy hung……” Đinh Đinh khóc thút thít nói, nắm chặt cánh tay cô, quay đầu nhìn cửa, “Trốn….Trốn đi….” “Ngoan ngoan…….Chú ấy đã đi rồi.” Đang Đang chui từ trong chăn ra, giữ chặt Đinh Đinh, lấy tay lau nước mắt cho cô bé: “Em gái, đừng khóc nha.” “Anh hai…….” Đinh Đinh buông Uyển Tình ra, dựa vào cậu bé, “Rất sợ….” “Chớ sợ chớ sợ, có anh hai ở đây.” “Ô ô……..” “Không khóc, không khóc.” Mục Thiên Dương ở trong phòng khách nghe thấy tiếng khóc của Đinh Đinh, tỉnh rượu____anh uống tận năm sáu chai, đương nhiên là có chút say, bằng không sao có gan rống to ở nơi này? Không biết bắt đầu từ bao giờ, anh không nỡ mắng Uyển Tình, hôm nay cư nhiên……. Anh bị chính mình làm tỉnh lại. Nghe được tiếng khóc của Đinh Đinh, anh cảm thấy bản thân xong đời. Dọa con gái thành như vậy, tương lai ở nơi nào? Nghĩ tới về sau con gái sẽ không thân cận chính mình, anh liền ủ rũ, vừa nãy còn dâng trào tức giận, nháy mắt liền biến thành con cừu nhỏ, ngoan ngoãn ngồi xuống dựa lưng vào tường. Đinh Đinh khóc mệt mỏi, bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Uyển Tình đặt cô bé lên trên giường, nói với Đang Đang: “Trông em, mẹ đi làm cơm.” Ra khỏi phòng, cô đóng cửa lại, nhìn Mục Thiên Dương ngồi dựa vào tường. Cô đi qua, anh vội vàng đứng lên, chân tay luống cuống nói: “Đứa nhỏ, đứa nhỏ…..Là song bào thai?” Uyển Tình không muốn thảo luận với anh bất cứ vấn đề nào liên quan đến đứa nhỏ. Cô không muốn trở thành Tiết Lệ Na thứ hai, lại càng không muốn đi hãm hại một Đinh Uyển Tình khác. “Uyển Tình.” Mục Thiên Dương gọi cô, âm thanh bao hàm đau đớn cùng cẩn thận. Trong lòng Uyển Tình tê rần, trả lời: “Là song bào thai.” Mục Thiên Dương nhếch miệng cười, tâm tình kích động không thôi. Anh lắp bắp hỏi: “Sinh, sinh tháng mấy?” Anh tính toán ở trong lòng, hình như cô đi vào tháng 10, tục ngữ nói mang thai 10 tháng, “Tám, tháng tám sao? Hay là tháng bảy? Hẳn là tháng bảy đi.” Uyển Tình đưa tây đè lại ngực của anh, một phen đẩy anh ra bên ngoài: “Anh nói cho em biết trước, sao anh và Trâu Tranh lại thế này? Em còn lo lắng, có nên nói cho anh biết hay không.” Mục Thiên Dương sửng sốt: “Trâu Tranh?” Bỗng nhiên, điện thoại anh vang lên. Bàn tay Uyển Tình ấn ngực anh buông lỏng, vội vàng rút về. Cô đang làm gì vậy? Anh là người đã có vợ! Là Trâu Tranh đi? Là Trâu tranh gọi tới! Trên TV luôn trùng hợp như vậy…….. Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua điện thoại, tắt đi. Vừa muốn nói chuyện, điện thoại lại vang lên, anh bất đắc dĩ nghe điện thoại: “Làm gì?” Một lát sau giật giữ hét, “Cậu không thể tự họp sao?” “Oa____” Trong phòng, Đinh Đinh khóc lớn. Mục Thiên Dương ngơ ngác quay đầu, cùng nhìn cửa phòng với Uyển Tình. Uyển Tình hít sâu một hơi, nhanh chóng đuổi anh ra khỏi phòng: “Anh đi! Chờ anh tỉnh lại rồi đến.” “Nga…….” Mục Thiên Dương áy náy cúi đầu, để điện thoại xuống. Uyển Tình buồn bực đóng cửa lại, đi vào an ủi Đinh Đinh. Mục Thiên Dương đứng một lát, quay đầu đi xuống lầu, vừa đi vừa gọi điện thoại: “Tốt lắm, hiện tại có thể họp, nửa giờ sau tôi sẽ đến công ty.” Văn Sâm lập tức nói: “Lập tức chính là thời gian ăn cơm trưa.” “Vậy vì sao cậu không ăn cơm trưa xong mới gọi điện cho tôi?” Mục Thiên Dương giận. Vừa mới rống xong, mạnh quay đầu nhìn thoáng qua___đã xuống mấy tầng, hẳn là không nghe được chứ? Xem ra anh đã tỉnh rượu! Đầu Mục Thiên Dương đau muốn nứt ra, chạy tới phòng nghỉ của công ty ngủ hai tiếng, cơm trưa cũng không ăn liền đi họp. Chạy tới choáng váng đầu óc khó chịu, liên tiếp ngẩn người. Văn Sâm bất đắc dĩ, anh đành phải lên tiếng, đến lúc chốt lại mới xin chỉ thị của anh. Cổ đông phía dưới đều đứng ngồi không yên, đều tỏ vẻ bất mãn. Mục Thiên Dương giận, toàn bộ kỹ năng đều khai hỏa, một giây liền trở thành Mục tổng tài lãnh khốc, đáng sợ tới mức mọi người đều sửng sốt, hoài nghi vừa rồi có phải là do anh cố ý. Họp xong, Mục Thiên Dương rất không thích rời đi phòng họp. Văn Sâm cảm thấy đau răng. Không giống như là muốn tìm bất mãn, chẳng lẽ là náo loạn với chị dâu nhỏ? Anh cầm tư liệu đi vào văn phòng tổng tài, báo cáo mấy hạng mục công việc, Mục Thiên Dương đột nhiên ngẩng đầu: “Cậu giúp tôi tra một chút Trâu Tranh là ai, hẳn là người quen biết với Uyển Tình…....Không đúng, hẳn là phụ nữ, có thể là người ngôi sao nào!” Nghe lời nói của Uyển Tình, hẳn là có quan hệ với anh. Nhưng có trời đất chứng giám, vài năm này anh còn hòa thượng hơn cả hòa thượng! Uyển Tình vì sao có thể hiểu nhầm? Sắc mặt Văn Sâm quái dị nhìn anh. Anh nghi hoặc nói: “Làm sao vậy?” Văn Sâm nghen nửa ngày, nói: “Trâu Tranh là một nhà thiết kế thời trang, vợ hợp pháp của Thiên Thành.” Ai…….Làm nửa ngày mới biết là sai nơi này, chẳng lẽ tin tức năm đó bị Uyển Tình thấy được? Sẽ không bởi vì chuyện này, Uyển Tình mới đang có thai lại gả cho Từ Trọng chứ? Trong lòng Văn Sâm cả kinh, nếu thật sự như vậy, Mục Thiên Thành liền thảm, anh không nhịn được giơ hai tay đồng tình với Mục Thiên Thành. Thiên Tuyết đuổi tới chỗ của Uyển Tình, thừa dịp hai đứa nhỏ đáng ngủ trưa, nói: “Tớ không chịu nổi hai người nữa! Đã gặp mặt, có cái gì cần phải náo loạn? Một mình cậu mang theo đứa nhỏ chơi tốt lắm sao?” Có chút tâm sự, Uyển Tình không muốn tiết lộ với bất kỳ ai, nhưng nghe Thiên Tuyết giống như đang khiển trách bản thân, cô cảm thấy rất ủy khuất, nhịn không được nói: “Nhưng anh ấy đã có Trâu Tranh!” “Trâu Tranh?” Thiên Tuyết sửng sốt, nửa ngày mới nhớ tới, “Tớ đi! Cậu thực sự nhìn thấy tin tức?” Uyển tình hừ một tiếng, quay lưng lại không muốn đối mặt với cô. “Xong rồi, cái này anh hai sẽ tìm ai tính sổ? Khẳng định anh họ sẽ không hay ho!” Thiên Tuyết vội vàng nói, “Trâu Tranh và anh hai tớ không có quan hệ gì, đó là vợ của anh họ tớ!” Uyển Tình sửng sốt, quay đầu nhìn cô: “Làm sao có thể? Cậu đừng gạt tớ!” Thiên Tuyết ngồi thẩng, tận tình khuyên bào giải thích: “Mùa đông ngày đó, thân mình của ông nội không được tốt lắm, ông lo lắng bản thân không còn nhiều thời gian, suy nghĩ tâm nguyện duy nhất là có cháu dâu. Cậu đi rồi, anh hai là không có khả năng, anh ấy liền khuyên anh họ. Anh họ cũng không dám nói với ông nội anh ấy là đồng tính luyến ái, vừa lúc trong nhà Văn Sâm cũng thúc dục, hai người đều tự quyết định tự kết hôn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]