Chương trước
Chương sau
Chờ bé ngủ thiếp đi, uyển Tình tiếp tục thu dọn các thứ, hành lý không thể mang nhiều, trừ vài bộ quần áo và đồ dùng trẻ con gì đó, chăn và chậu rửa mặt các loại cô cũng không mang được. Trên đường vẫn còn phải chăm sóc con, mang không được nhiều như thế. Bình thương tuy cô tiết kiệm, nhưng cũng biết điểm dừng, có vài thứ nên bỏ thì cũng bỏ!
Nhìn một đống quần áo trẻ con, cô nhăn mày lại. Hai tay cô để ý bọn chúng, còn có thể xách hành lý sao? Xem ra quần áo cũng không thể tùy tiền cầm theo, có thể phải chuyển phát nhanh.
Trấn trên có điểm chuyển phát, có thể ký gửi ra ngoài, chỉ là hơi chậm một chút.
Ngày hôm sau, Uyển Tình xin phép Tiếu Tiêu, đi lên trấn chuyển hộ khẩu cho con.
Đinh Đinh Đương Đương đã ra khỏi hộ khẩu của Từ gia từ năm kia, vẫn ở trong thôn này. Cô đã sớm nghĩ tốt, lúc chuyển đi cũng chuyển hộ khấu luôn, quay lại thành phố A liền trực tiếp chuyển đến hộ khẩu của cô.
Thủ tục di chuyển xong xuôi, Uyển Tình lại không còn tiền bạc.
Trước cô sợ Mục Thiên Dương điều tra cô, vẫn không dám đụng đến chi phiếu, về sau cầm tiền lương, sợ vứt ở nhà, vẫn chỉ có thể lấy ra. Chỉ là trấn trên trước đây cô không sử dụng ngân hàng ở đây, cô hơi cân nhắc một chút, sẽ làm bưu điện, cảm giác có thể Thiên Dương không thể tưởng được, cũng sẽ không điều tra.
Nơi đó Tiếu Tiêu trả cô 3000 tiền lương một tháng, ngày lễ ngày tết vẫn là có cả lì xì, tiền ăn, quần áo lấy ở tiệm may cũng không cần mua... ngoài con ra, bình thương, cô tiêu tiền rất ít, bởi vậy còn để lại được hơn hai vạn...
Vốn dĩ đủ tiền là có thể đi, nhưng cô nghĩ đến con còn nhỏ, bất tiện, cứ tiếp tục ở đây, nhưng là hiện giờ không đi không được.
Uyển Tình lấy đủ tiền bạc xong, về nhà tìm mẹ Từ. Cô sợ mẹ Từ làm khó dễ chính mình, đi đến tiệm sửa xe tìm Từ Thanh trước. Hai năm qua Từ Thanh đã vụng trộm giúp cô không ít, cũng nói chuyện giúp cô ở Từ gia.
Cô nói xong ý đồ của mình, Từ Thanh nói: “Chị đi về trước, em đi sau.”
Uyển Tình gật đầu, đến Từ gia trễ hơn cô nửa tiếng. Có cô ở đây, mẹ Từ thật sự không làm khó dễ cô, qua năm mới, mẹ Từ cũng không muốn làm khó dễ người, mà cũng đã kéo dài hai năm, mẹ Từ cũng muốn nhanh để cho cô đi, sau đó chính mình mắt không thấy, tâm không phiền.
Uyển Tình trả tiền xong một hơi, bắt đầu kí gửi hành lý, sau khi gửi xong, tìm đến Tiếu Tiêu xin nghỉ việc.
Tiếu Tiêu sửng sốt, vừa nghĩ đến cô có quan hệ với Văn Sâm, có nên giữ lại không? Vừa muốn, cô đi tới cũng được, miễn cho người của lão phu nhân lại nói cô, cô và A Sênh cũng không phải người địa phương, là chuyên môn đến chõ này để người của bà Kim bảo hộ, làm quân áo cho bà nội Kim, thực ra là ngụy trang.
Uyển Tình thấy cô do dự, nói: “Dù sao hôm nay em cũng muốn đi, nên mới đến nói một tiếng với chị!”
“Sao em lại gấp như thế?” Tiếu Tiêu hỏi.
Uyển Tình dừng một chút, nói: “Dù sao cũng đi, sớm hay trễ có gì khác nhau?”
“Em nói sớm, chị có thể may cho em một bộ quần áo.” Tiếu Tiêu nghĩ ngợi, chính mình và Văn gia còn có quan hệ gì? Sao phải vì Văn gia mà giữ cô lại? Liền tính tiền lương cho cô, lại cho thêm một tháng lương: “Có thời gian nhớ trở về thăm chị!”ai muốn đọc trước liên hệ
Uyển Tình đi vội vã, cũng không khách khí với cô, cuống quýt gật đầu, mang theo con đến bến xe. Đi tới cửa, đụng phải A Sênh mang theo một người phụ nữ tiến vào. A Sênh hỏi: “Uyển Tình đi nơi nào thế?”
“Cô ấy đi rồi.” Tiếu Tiêu nói.ai muốn đọc trước liên hệ
“A?” A Sênh kinh ngạc.
Uyển Tình nhìn người phụ nữ bên cạnh A Sênh, trong lòng nghi ngờ: “Hình như đã gặp ở nơi nào...
Bỗng nhiên, Tiếu Tiêu xông tới, cầm lấy tay của người phụ nữ kia kích động kêu lên: “A Tranh! Cậu chạy tới nơi thâm sơn cùng cốc này làm gì?”
Uyển Tình nhìn chằm chằm A Tranh, thấy cô xinh đẹp không giống binhd thường, trong đầu nhanh chóng hiện lên cái gì.
A Sênh nói với cô: “Đây là chị của tôi.”
“Chị?” Uyển Tình nhớ tới họ của A Sênh, khắp cả người lạnh lẽo, cô nghĩ tới, người phụ nữ này cô đã từng thấy, ở trên ti vi: “Trâu... Trâu Tranh!”
“Nơi này cũng có người nhận ra tôi sao?” Trâu Tranh vui vẻ nói.
Uyển Tình nắm chặt con, lắp bắp nói: “Tôi thực sự phải đi rồi...”
Thế giới sao lại nhỏ như vậy? Trâu Tranh sao lại ở đây? Cô ấy không phải vợ của Mục Thiên Dương sao? Thiên! Chẳng lẽ Mục Thiên Dương đến đây.
Uyển Tình ôm lấy Đinh Đinh, nắm Đương Đương, bước đi trở nên rất nhanh.
Trâu Tranh nhìn bóng lưng của cô, dùng móng tay sờ môi: “Uyển Tình... hình như đã nghe thấy tên này ở đâu đó?” Nghĩ một chút, không nghĩ ra: “Ai, thôi...”
-
Mục Thiên Thành đuổi tới trấn Thái Bình khi đó, trời đã tối rồi. Văn Sâm và quan chức địa phương đã khảo sát cả một ngày, đang ở khách sạn ăn cơm
Bọn quan chức nói với Văn lão đại: “Nơi này của chúng ta chỉ có anh là trù nghệ tốt nhất, đến lúc đó có thể mở quán rượu!” Ngụ ý, sau khi khu di lịch chính thức được mở ra, ngành ăn uống có thể kiếm tiền cho Văn lão đại.
Văn lão đại cân nhắc thấy được, liền gật đầu, cũng không thực sự đồng ý, làm chuyện lớn rất mệt, hiện tại anh sốt ruột muốn được phục hôn!
Văn Sâm nhận được điện thoại của Mục Thiên Thành, đi ra bên ngoài nghe. Mục Thiên Thành còn không có ăn cơm, Văn Sâm dẫn anh đi ăn. Mọi người chăm chú nhìn, gặp người này khí độ bất phàm, đứng lên hỏi: “Đây là...”
“Em trai của ông chủ tôi, anh ta đối với việc dã ngoại rất có kinh nghiệm...”
“A...a...a...” Mọi người lập tức tôn sùng Mục Thiên Thành. Trước có nghe nói muốn làm du lịch phải có người thiết kế đường bộ chuyên nghiệp, không nghĩ tới người này lại chính là em trai của ông chủ! Xem ra công ty này cực kỳ coi trọng hạng mục đầu tư ở đây... quan chức cũng thấy an tâm.
Mục Thiên Thành đến xem chị dâu nhỏ, ăn vài miếng cơm, rượu cũng không uống. văn Sâm uống hai chén, nhưng anh quanh năm lăn lộn trên bàn tiệc, căn bản không hề đáng kể với anh. Trái lại, bên cạnh là đám huyện trưởng, trấn trưởng... say đến không biết gì.
Mục Thiên Thành nói muốn đi tìm Uyển Tình, Văn Sâm buông đũa xuống: “Cô ấy ở đây một mình, đêm hôm khuya khoắt đi tìm bất tiện lắm.”
“Em sợ đêm dài lắm mộng!”
“Kia đi tìm chị dâu của anh, để cho chị ấy làm người trung gian!”ai muốn đọc trước liên hệ
Văn lão đại vừa nghe, muốn đi cùng bọn họ, liền ném chén đĩa xuống.
Cửa hàng quần áo đã đóng cửa từ sớm, Tiếu Tiêu và Trâu Tranh, Trâu Sênh ở trên lầu uống rượu. Kiều Kiều nhìn ba người phụ nữ xinh đẹp biến thành con ma men, cảm thấy cực kỳ khó khăn, nghe được âm thanh của Văn lão đại, lập tức chạy đi mở cửa, tố cáo: “Mẹ uống rượu rồi!”
“A... Uống rượu sao? Tốt!” Văn lão đại nhếch miệng cười, uống rượu có thể làm chuyện rồi, đêm nay có thể ở lại rồi.
Tiếu Tiêu đã lung lay thoáng động đi xuống, mắt say lờ đờ nhìn Văn lão đại: “Anh muốn làm gì? Con đã phán cho tôi rồi...” Nói xong muốn đánh nhau với anh, kết quả lại lảo đảo ngã vào trong lòng anh, đúng tiêu chuẩn yêu thương nhung nhớ!”
Văn lão đại ôm cô vào lòng, nói với Văn Sâm: “Xem ra hôm này không được, ngày mai đi.”
“đi đâu?” Tiếu Tiêu nói.
“Đi tìm Uyển Tình.” Văn lão đại nói.
Tiếu Tiêu cười khúc khích: “Bọn họ đi rồi!”
Mục Thiên Thành vội hỏi: “Đi đâu vậy?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.