Sau khi uống xe, cô đi khỏi nhà ga, nhìn người đi đường và xe lui tới bên ngoài, không biết nên đi phương nào.
Từ Trọng từ trong ga đi ra, nhìn cô một cái liền đi lên phía trước, cô vội vàng gọi lại: “Cảnh quan, xin hỏi nơi này có chỗ du lịch không?”
Từ Trọng dừng lại: “Cô muốn du lịch?”
“Ừ...... Nếu có.”
“Sao tới nơi này du lịch?” Từ Trọng gãi gãi đầu, “Nhưng thật ra có mấy chỗ, bất quá đại đa số chính là trưng bày một ít di sản văn hóa, không có phát triển du lịch, chỉ có một địa phương là thu vé vào cửa, bên trong có thể chơi đùa.”
“Ở nơi nào?” Uyển Tình hỏi.
Từ Trọng chỉ vào đường phía trước: “Đi đến ngã ba quẹo tay phải, sau đó đi thẳng dọc theo đại lộ, sẽ thấy cửa chùa......” Thấy cô mờ mịt, anh nói: “Cô có thể tìm xe ba bánh, kêu họ mang cô đi, kêu địa phương kia......”
Uyển Tình nghe xong, không biết thế nào, vội vàng lấy giấy bút ra: “Cóthể lặp lại lần nữa được không?”
Từ Trọng lại nói một lần, dứt khoát lấy vở của cô qua giúp cô viết, vừa viết vừa nói: “Trên này có cái miếu, có cái gì điện La Hán, còn có thuyền hải tặc. Có văn miếu khác, miếu Quan Công, ở một cái phố khác, cái phố kia lưu lại thời kì Minh Thanh, chính phủ đang ở xin bảo hộ, phỏng chừng về sau sẽ chữa trị thật xinh đẹp, hiện tại đổ nát không có gì hay xem.”
“Đủ.” Uyển Tình vui vẻ nói, chỉ cần có này nọ xem là tốt rồi.
Từ Trọng trả vở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-giam-doc/793945/chuong-462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.